Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 13




Hắn nắm lấy tay nó và nhìn về phía con đường bất tận khuất chìm trong màu nắng nhạt nhòa. Cứ chốc chốc nó lại nhón chân để nhìn về phía trước. Hắn mỉm cười nhìn nó. Thái độ trẻ thơ của nó làm tim hắn đập rộn ràng. Một xúc cảm dịu ngọt lan tỏa trong tâm hồn hắn khi hắn hôn lên mái tóc của nó. Nó đẩy nhẹ hắn ra và nũng nịu.

- Đừng vậy mà! Lỡ như mẹ Khang thấy thì sao!

Hắn lại càng siết chặt lấy nó hơn nữa.

- Không sao đâu! Cho Khang ôm một chút nữa thôi!

- Nhưng hồi tối Khang ôm Hưng hoài luôn mà!

- Giờ sao? Không cho ôm phải không? - Hắn giả bộ làm mặt giận.

Nó bối rối lí nhí.

- Không có… chỉ là…

Hắn cười tươi nhe hàm răng trắng tinh của mình ra và kéo nó vào lòng. Nó không phản kháng gì nữa mà chỉ nép người vào bộ ngực nở nang rắn chắc của hắn mà thôi. Hắn vòng một tay ôm trọn cái eo bé nhỏ đó. Mũi hắn vẫn không thể tách rời mái tóc nó. Mùi sữa thơm ngọt dễ thương này làm hắn bị nghiện mất rồi. Hắn thì thầm với nó.

- Đừng lo lắng! Không sao đâu!

- Nhưng…

- Nghe lời Khang nha!

Nó muốn nói thêm điều gì nữa nhưng lại thôi. Cái cảm giác này nó tưởng rằng mình chỉ thấy được trong mơ mà thôi. Nhưng giờ đây hắn đang thật sự bên nó. Nó thật sự có thể cảm nhận được hơi ấm mà cơ thể hắn đang tỏa ra. Hắn đang đứng bên cạnh nó, đang hôn nó, đang ôm lấy nó và đang chở che cho nó. Bỗng nhiên nó sợ đây chỉ là một giấc mơ. Nó níu lấy áo của hắn và thở dốc. Hắn lo lắng hỏi.

- Hưng sao vậy?

- Hưng… Hưng không sao!

Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng động cơ xe. Từ phía xa một chiếc xe hơi đen bóng đang chạy về phía tụi nó. Nó thấy tim mình đập thình thịch. Cảm giác bình thường thôi. Cảm giác của bất kì lúc lần đầu tiên ra mắt gia đình của người yêu. Liệu mẹ của hắn có thích nó không? Liệu bà có ra tay ngăn cản nó và hắn đến với nhau không? Nó lo quá đi mất!

Cuối cùng chiếc xe dừng lại phía trước tụi nó. Cửa xe bật mở và một người đàn bà còn rất trẻ bước xuống. Bộ váy màu đỏ với ren đen hợp với bà một cách lạ lùng. Bộ váy bó sát vào cơ thể với những đường cong tuyệt mĩ của bà. Những đoạn ren trên chiếc cổ rộng và tay áo làm cho bà thêm phần quyến rũ. Một sợi dây thắt lưng bằng da đen bóng làm điểm nhấn ở eo tạo cho bà thêm phần quý phái. Bà chắc có lẽ là người phụ nữ đẹp thứ hai mà nó từng gặp trên đời. Vì người thứ nhất chính là mẹ của nó.

Bà nở một nụ cười với cả hai. Đôi môi được thoa một lớp son đỏ sang rộng kéo lên thành một nụ cười thân thiện. Bà cúi xuống nhìn nó. Vì bà mang giày cao gót nên bà hơi cao so với nó và đứng gần bằng hắn.

- Cháu là Hưng à?

Nó đỏ mặt bối rối nói.

- D…dạ…

- Cháu rất dễ thương! Nếu được thì cô chỉ ước ao sinh được một đứa con trai giống cháu thôi!

- Ơ… dạ… - Nó không biết phải trả lời làm sao với câu nói của bà.

Thấy vậy hắn vội nói.

- Mẹ hay ha! Con trai đứng trước mặt vậy mà dám nói vậy đó hả?

Bà tỉnh bơ nói tiếp.

- Chứ sao? Mày suốt ngày cứ hết thể thao này đến thể thao nọ! Chẳng có thời gian tâm sự gì với mẹ mày cả!

- Con trai thì phải vậy chứ mẹ! Chẳng lẽ con cứ suốt ngày nghe mẹ than thở với đi mua sắm với mẹ sao?

Bà làm vẻ mặt bất cần và nói với hắn.

- Từ nay tao không cần mày nữa! Tao có bé Hưng rồi!

Nó thấy đầu óc mình bắt đầu rối lên khi nghe cuộc đối thoại của hắn và mẹ hắn. Còn hắn sau khi nghe mẹ nó vậy vội ôm chặt nó vào lòng và nói.

- Không! Hưng là của con!

- Thằng này lạ thật! Thôi lên xe đi lẹ cho kịp giờ nữa!

Hắn cười tươi nắm tay nó và mở cửa xe. Khi cả hai đã yên vị ở ghế sau, bà cho xe chạy đi.

- Woa! Cô biết lái xe luôn à!

Bà nhìn nó qua kính.

- Ừ! Cô muốn tự mình đi đây đó mà không cần phải lệ thuộc vào ai hết!

Nó cảm thấy rất nể phục bà. Một người phụ nữ mãnh mẽ và kiên cường. Rồi tất chỉ biết lặng im. Hắn dựa đầu vào vai nó và ngủ ngon lành. Đêm qua hắn tích cực " lao động" quá nên bây giờ mệt. Nó cũng không hơn gì hắn. Đang định nhắm mắt lại thì tiếng của bà vang lên.

- Con… thích thằng Khang thật chứ?

Nó sững người trước câu hỏi của bà. Phải mất một lúc lâu sau nó mới có thể trả lời.

- Dĩ nhiên là thật ạ! Cháu chỉ hi vọng bác…

- Không! Bác không hề có ý định ngăn cản hai đứa hay gì đâu!

Nó kinh ngạc đến độ gần như há hốc miệng. Bà bật cười trước thái độ của nó.

- Chắc cháu thấy lạ lắm phải không? Thật tình thì người mà bác lo lắng không phải là thằng Khang mà là cháu đó!

- Sao ạ?

Giọng bà bỗng trở nên trầm buồn sâu lắng.

- Chắc cháu cũng biết căn bệnh của nó…

- Cháu biết!

- Vậy thì sẽ có một lúc nào đó nó sẽ quên cháu…

- Khang đã từng quên cháu một lần!

Bà không thể giấu được nỗi kinh ngạc của mình. Qua chiếc kính bà quan sát nó thật kĩ. Nó nói mà trên miệng nở một nụ cười và mắt thì nhìn hắn không dứt.

- Khang đã từng quên cháu! Thật ra tụi cháu chỉ mới quen lại tối qua thôi ạ!

- Cháu làm cô ngạc nhiên quá! Làm sao mà thằng Khang có thể có lại được kí ức?

- Không ạ! Khang không hề có được những kí ức ngày xưa! Nhưng mà cháu nghĩ là vì tình cảm của tụi cháu!

Bà không nói gì nữa. bà biết ẩn sau thân hình nhỏ bé và gương mặt thơ trẻ đó là cả một nghị lực phi thường và một tình yêu vĩ đại. Có lẽ đây thật sự là người chỉ dành cho con trai của bà. Bà vẫn luôn tự dày vò mình với câu hỏi " làm sao Khang có được hạnh phúc khi nó không có kí ức?" Nhưng giờ thì cậu bé dễ thương đó đã cho bà niềm tin.

Cuối cùng bà chỉ nói.

- Hãy ở bên cạnh nó mãi nha con!

Nó chỉ kịp gật đầu với bà vì cơn buồn ngủ đã kéo đến mãnh liệt. Mi mắt của nó dần đóng xuống. Và hình ảnh cuối cùng mà nó thấy trước khi chìm vào giấc ngủ là gương mặt yên bình của hắn. Tựa đầu mình lên đầu hắn nó chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ đó nó và hắn có gặp nhau không?

Trong cơn mộng mị đó hắn đã mơ thấy gì?

Hắn mơ thấy một cánh đồng bất tận với từng cơn gió thổi qua. Và nó với gương mặt mỉm cười đứng đó chờ hắn về. Ánh mặt trời màu hoàng kim phủ xuống cả cánh đồng. Sắc vàng cam ấy làm cho nụ cười của nó thêm đẹp tuyệt vời.

Và hắn ôm lây nó bằng chính đôi tay của mình…

Nhưng bầu trời bỗng tối đi rất nhanh. Đêm đen đến thay thế cho ánh hoàng hôn huy hoàng. Gió gào thét trong cơn cuồng nộ dữ dội. Và thân thế nó tan thành hàng trăm con bướm phát sáng lung linh.

Hắn chạy đi và gọi tên nó đến sức cùng lực kiệt. Nhưng những cánh bướm kia vẫn cứ bay đi về phía chân trời xanh đen. Hắn quỵ xuống cánh đồng. Từng đợt sóng cỏ vỗ vào hắn làm lay động tâm hồn đang đau khổ đến cùng cực. Sự tuyệt vọng làm cho hắn phải giật mình tỉnh giấc.

Hắn nhìn sang bên và thấy nó đang ngủ ngon lành. Mọi sự sợ hãi trong lòng hắn bỗng chóc tan biến đi mất. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. những hàng cây mờ nhạt

với một màu xanh dịu dàng. Không gian như trở nên mịn màn đi. Kể cả thời gian cũng vậy. Hắn khẽ hôn lên tóc nó và lại chìm vào giấc ngủ.

Mẹ hắn khẽ cười khi nhìn thấy hình ảnh đó. Tình yêu chân thành và ngây thơ đó sẽ còn phải chịu đựng bao khó khăn phía trước. Bà biết điều đó. Bà sẽ ở phía sau ủng hộ cho cả hai. Vì tìm được người chỉ thuộc về mình trong cái thế giới rộng lớn này thật sự rất khó. Con bà rất may mắn mới có thể tìm được nó. Bà không muốn nghĩ đến tương lai. Có những điều làm cho ta sợ hãi khi nghĩ đến nhưng cũng có những điều làm cho ta mỉm cười khi nhớ lại.

Vậy thì tại sao chúng ta lại phải nghĩ đến những việc khổ đau?

Chuyến đi này sẽ đưa cả hai đến đâu?



Trời đã chuyển sang một màu tím pha xanh. Bầu trời rộng mênh mông in hằng những bóng chim đen thẫm. Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn to lớn và sang trọng. Nó và hắn bước xuống xe. Nó choáng ngợp nhìn khách sạn trước mặt. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ nó chưa bao giờ thấy một nơi nào to lớn lại sang trọng như vậy. Hắn thì chỉ nắm lấy tay nó và hỏi.

- Hưng thấy mệt không?

Nó lắc đầu và tiếp tục ngắm tòa nhà trước mặt. Hắn quay sang hỏi mẹ.

- Mà lần này mình làm gì vậy mẹ?

Bà liếc mắt vào chiếc đồng hồ trên tay rồi trả lời hắn.

- Mẹ phải giám sát một bộ phim! Tiền đầu tư cũng khá nên mẹ muốn bảo đảm chất lượng của nó!

- Lại là phim! Sao mẹ cứ thích đầu tư vào cái này vậy?

- Sở thích thôi! Hơn nữa nó rất dễ để kiếm tiền nếu phim đó thành công con à!

- Vậy lần này là phim gì vậy? - Hắn ngáp một cái muốn sái quai hàm.

- Một phim rất dễ thương mà mẹ nghĩ tụi bây sẽ thích!

Nó háo hức quay lại nhìn bà.

- Phim gì vậy cô?

- Couple school!

Giây phút nó nghe được tựa phim cũng là lúc tim nó như chìm vào đáy sâu của lo lắng và tuyệt vọng. Nếu biết chuyến đi lần này sẽ dẫn đến đâu thì nó đã không đi rồi. Nhưng mà cũng giống như cuộc đời vậy, đâu ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.hắn nắm chặt lấy tay nó. Nó ngước mắt lên nhìn hắn. Trong ánh mắt của nó chứa đầy sự lo lắng. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó và nói giản đơn như đó là chân lí không thể chuyển dời.

- Đừng lo! Khang sẽ bảo vệ Hưng!

Đúng lúc đó anh Hiếu từ trong khách sạn bước ra. Ánh đúng là có ngạc nhiên trước sự hiện diện của nó và hắn nhưng anh lấy lại vẻ mặt bình tĩnh ngay tức thì. Ánh bắt tay mẹ của hắn và vui vẻ nói.

- Cô thấy địa điểm quay phim thế nào ạ?

- Rất đẹp! Đã chọn được diễn viên hết chưa?

- Rồi ạ! Sáng mai sẽ bấm máy!

- Ok! Vậy là tôi vẫn đến kịp!

- Mời cô và các em vào trong nói chuyện!

Nó và hắn theo anh Hiếu và mẹ hắn vào bên trong. Lòng nó dậy lên một nỗi bất an về thái độ lạnh lùng của anh Hiếu.

Và chuyện gì sẽ xảy ra đây? Nó và hắn chỉ vừa mới tìm lại nhau. Nó không muốn mất hắn thêm một lần nào nữa đâu!