Có một sự thật đối với bất kì ai đều cũng vậy là khi mình không biết gì thì thôi, còn khi đã biết nhưng lại không biết tất cả mà chỉ biết nửa câu chuyện thì lại khiến ta càng trở nên tò mò, muốn biết.
Cô cũng vậy, khi xâu chuỗi lại tất cả, cô có nhiều chuyện hiểu được và không hiểu được.
Những cái không hiểu, cô rất muốn hiểu.
Còn những cái hiểu rồi, cô muốn hiểu hơn nữa.
Cả đêm cô trằn trọc không ngủ, lại nhìn quan Mạnh Quân đang ôm lấy mình. Cô không khỏi thở dài.
Đôi khi một số chuyện mình cứ tưởng đơn giản nhưng hóa ra lại phức tạp đến không thể lý giải nổi.
Nhã Phương nói cho cô chuyện đó, cô không biết có ý gì. Nhưng cô sẽ không hỏi, cô muốn tự sự thật tìm đến.
Sáng hôm sau Hàn Phong vẫn đến đón cô đi học bình thường, có điều sau khi biết chút ít về chuyện gia đình hắn, cô có phần dè dặt hơn. Có lẽ vì nửa hiếu kì muốn biết và nửa hiếu kì không muốn biết. Bởi vì muốn biết đê hiểu hắn nhiều hơn, hoặc có lẽ là chia sẻ cùng hắn.
Lại về không muốn biết là vì sợ trong chuyện này có vết đau của hắn, bắt hắn nhớ lại thì cũng đồng nghĩa với chuyện làm tổn thương hắn một lần nữa.
Rốt cuộc hôm nay cô mới biết mình là một người cực kì mâu thuẫn.
-“Mở cặp ra lấy đồ ăn sáng đi, hôm nay anh đưa em đến một nơi.”
Câu đầu tiên cô muốn hỏi là không đi học sao, nhưng thấy hắn có vẻ tâm trạng nên đành thôi.
Chuyện cách vài tuần nghỉ một hai bữa thì cũng không vấn đề gì nhưng kiểu như nghỉ cùng một lúc hai người thế này thì có lời dèm tiếu.
Mà thôi, kệ đi.
Hắn chở cô đi qua hai con phố dài, sau đó qua một khu rừng sâu, qua một ngôi làng vắng nữa. Đi lâu đến mức cô hết kiên nhẫn muốn hỏi đến đâu thì hắn đã dừng lại.
Cô nhìn phía trước, đó là một khu nghĩa trang, có vẻ hơi âm u theo cô thấy. Hắn đưa cô đến đây làm gì?
-“Hôm nay ngày giỗ mẹ anh.”
Như hiểu thắc mắc của cô, hắn nhỏ nhẹ nói rồi giúp cô tháo mũ bảo hiểm. Sau đó lại đan tay mình và tay cô lại với nhau, dắt cô đi về phía trước sau khi chào hỏi một ông bảo vệ khu này. Có lẽ ông ấy đã ở đây rất lâu rồi, và cũng có lẽ ông ấy quen hắn nên khi thấy hắn ông nhẹ nhàng mỉm cười xong mở cổng cho cả hai vào.
Tự dưng cô có một tâm trạng không nói thành lời. Cô chẳng hiểu vì sao nữa. Chắc hẳn sắp tới cô sẽ biết một vài chuyện nữa cũng nên.
Đi không lâu thì dừng lại. Lúc này cô mới biết mình đang đứng dưới một cây trơ trọi không một nhành lá. Nhưng cô có nhìn ra là nó vẫn còn sống.
-“Đây là cây hoa đào, mùa thu nó thay lá nên đã rụng, đến mùa xuân nó lại nở.”
Không biết hắn lấy bông ra từ lúc nào, bây giờ đã thấy hắn ngồi xuống thắp nhang, bày bông và một vài món đồ ăn.
Tự dưng tâm trạng có một chút xót.
_Em không mua gì cho mẹ.
-“Không cần đâu, hôm nay em đến đây là đủ rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt như có lỗi của cô, hắn không trách gì rồi mà ngược lại còn xoa đầu cô cười.
Cô nhìn kĩ vào tấm ảnh. Một người phụ nữ rất đẹp, có đôi mắt biết cười, đúng rõ ràng là như thế, hẳn là Hàn Phong giống mẹ rồi. Nhưng mắt hắn có chút buồn bã ẩn sâu nữa.
Mẹ hắn trông rất trẻ, lại có nụ cười mê đắm. Không hiểu sao nhìn nụ cười ấy, lại nhìn qua hắn, cô cảm giác mắt có chút cay cay.
_Anh giống mẹ.
-“Đúng, anh rất vui vì điều đó.”
_Tâm trạng đang rất tệ sao?
-“Cũng không hẳn. Mấy năm nay, cứ đến ngày này anh vẫn một mình ngồi đây từ sáng cho đến trời tối mịt. Không làm gì, chỉ ngồi như thế vì anh cảm thấy mình có lỗi với mẹ vô cùng.”
_Sao bà lại mất.
Khi hỏi xong câu này, tự dưng cô cảm thấy hối hận vì bắt gặp tia đau đớn trong mắt hắn. Lúc đó cô định xua tay bảo hắn không cần nói cũng được nhưng chưa kịp thì hắn đã hít một hơi sâu rồi bắt đầu nói.
-“Anh và Thành Danh là anh em cùng cha khác mẹ.”
Cái này thì cô biết nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì cô tự mình có thể đoán ra được rằng cái chết của mẹ hắn hẳn có liên quan đến Thành Danh.
_Cái này em biết.
Trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng hắn cũng không nói gì mà kể tiếp.
Đó là năm hắn 6 tuổi, trong một lần đi nhà trẻ về liền thấy mẹ ôm ngực ngồi xổm dưới đất, còn Ngụy Thành, tức là cha Hàn Phong thì đang tay trong tay cùng với một người phụ nữ khác, hơn nữa còn có một trai một gái đứng bên cạnh, tầm tuổi của hắn.
Hắn cứ nhìn như thế, không biết chuyện gì xảy ra. Đến khi định thần thì thấy mẹ gào khóc ngất đi.
Sau này hắn mới hiểu ra. Thu Cúc, là tình nhân của Ngụy Thành, cũng tức là mẹ Thành Danh đang muốn bước chân vào nhà họ Ngụy vì lỡ sinh cho Ngụy Thành hẳn hai đứa con.
Lúc đó hắn chẳng hiểu gì hết, nhưng đến khi ngồi bên cạnh mẹ. Biết mẹ bị bệnh tim không cứu chữa được nữa, hắn mới biết tất cả.
Một cậu nhóc 6 tuổi thì làm được gì, chỉ biết câm nín khóc lóc và an ủi mẹ. Nhưng sức khỏe mẹ không bao giờ chịu đựng nổi khi Ngụy Thành nói muốn đưa cả nhà Thu Cúc về sinh sống chung.
Thử hỏi có người vợ nào sẽ chấp nhận để kẻ thứ ba và chồng mình cùng sống chúng với nhau khi mình vẫn tồn tại hay không.
Thế nhưng Ngụy Thành kiên quyết, với cả âm mưu của Thu Cúc, lúc bà ta bước vào cửa cũng chính là lúc mẹ hắn qua đời.
Không ai hiểu cái khoảnh khắc mẹ hắn bức dây chuyền nước rồinhảy xuống giường để trở về nhà cố ngăn cản khi nghe Ngụy Thành đã chấp nhận cho bà Thu Cúc về ở như thế nào ngoại trừ hắn và hai cô y tá lúc đó. Mẹ hắn chạy rất nhanh, rất nhanh. Hắn ra sức đuổi theo. Trông bà nhếch nhác vô cùng, máu trên tay bị kim xược đã chảy lem luốc. Nước mắt thì cứ thế mà tuông. Miệng bà không ngừng kêu gào.
Đến khi hắn về được đến nhà thì…chỉ thấy mẹ bên đống máu tươi, nhìn qua thì lại thấy thân hình bà Thu Cúc hơi run rẩy. Hắn cũng đoán ra được một vài phần nên giương mắt nhìn ba mình. Vậy mà ông ta lại nói “đường nào chẳng chết, không bây giờ cũng ngày mai, với bệnh tình bà ấy liệu có sống nổi được bao nhiêu lâu”.
Chính câu nói ấy, hắn chính thức hận hai người họ, cực kì hận. Nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, rồi lại chửi mẹ là quá ngu ngốc.
Lúc sau hắn mới biết loại ngu ngốc của mẹ chính là “yêu”. Bởi vì mẹ yêu ông ta quá nhiều nên bà không cam lòng lúc chưa ra đi ông ta đã mang một người khác về, mà lại còn có hai đứa con.
Trong lúc buồn đau quá mức hắn đã chạy đi, đến công viên thường được ba mẹ dẫn đến để khóc một trận thỏa thích. Và cũng chính lúc đó hắn gặp được một thiên thần mắt xanh nhìn hắn nở nụ cười an ủi.
Cô đã hiểu được tại sao mẹ hắn mất, nhưng lại không hiểu tại sao chính bà Thu Cúc với Ngụy Thành là kẻ đầu xỏ gây nên cái chết của bác gái mặc dù bác có thể sẽ sống lâu hơn một chút so với bệnh tình của mình lại không hề tỏ ra ăn năn hoặc thương tiếc mà ngược lại còn sống nhàn nhạ như chưa từng làm chuyện xấu như thế.
Còn nữa, nếu hắn đã hận hai người họ như thế tại sao hắn còn chung sống với họ.
Khi cô hỏi những điều đó, hắn đã trả lời rằng. Tất cả đều là một kế hoạch của hắn dựng lên để trả thù.
Thử hỏi đứa trẻ 6 tuổi sẽ làm được gì ngoài đầu óc nhanh nhẹn nghĩ chuyện mai sau. Hắn giả vờ như cái chết của mẹ mình là chuyện được nhiên, cũng không trách cứ Thư Cúc với cả Ngụy Thành. Nhưng với một điều kiện, bà Thu Cúc mãi mãi chỉ là tình nhân, sẽ không có địa vị gì trong cái nhà này.
Ngụy Thành suy xét lại, vợ chết chưa được bao lâu mà đã đem người phụ nữ khác về, mà lại có cả hai đứa con, nghĩ thế nên ông ta đồng ý với con trai. Không cho bà ta một danh phận gì cả, nhưng tiền tiêu xài sẽ không thiếu. Và ngược lại ông ta muốn hắn làm ba điều kiện ông đưa ra. Đến khi cần ông sẽ nói từng điều kiện.
Tuy bà ta bất mãn nhưng khi thấy ánh mắt hắn nhìn mình cũng nên im lặng đi.
Thế là hắn đã đạt được mục đích thứ nhất khi chỉ là một cậu nhóc con.
Cô lại thắc mắc, nếu thế thì sao bà ta lại cố giết chết hắn.
Khi nghe cô hỏi thế, ánh mắt hắn có nheo lại như muốn hỏi tại sao cô lại biết nhiều chuyện như vậy nhưng cũng không mở miệng hỏi mà tiếp tục kể.
Là tại vì bà ta không có danh phận, mà hắn thì lại danh chính ngôn thuận, Ngụy Thành tất nhiên sẽ giao lại tài sản của ông cho hắn. Bà ta không cam lòng, nói rằng Thành Danh cũng là con ông tại sao không có gì nên quyết tâm giết chết hắn mới có thể có danh phận trong cái nhà này.
Nhưng thật sự bà ta quá sai lầm khi ra tay quá muộn. Bà ta chính thức ám sát hắn cũng chính là 10 năm sau, tức là năm ngoái khi hắn mới bước vào phổ thông.
Hắn nói thế, tức là hắn đủ mạnh để có thể tránh khỏi cái chết. Nhưng làm sao có thể khi hắn chỉ là một học sinh.
Còn nữa, càng nói càng nhiều thắc mắc không thể lí giải. Cô có nghe Nhã Phương nói là Ngụy Thành biết bà Thu Cúc muốn giết hắn, thế mà ông ta không ngăn cản, ngược lại còn im lặng như ngầm cho biết chuyện đó không liên quan gì đến ông ta.
Hắn nói, cái này thật ra hắn cũng không biết. Nhưng hắn cũng không quan tâm vì thật ra từ rất lâu rồi hắn giống như không còn liên quan gì đến ngôi nhà ấy ngoại trừ danh phận là con trai họ Ngụy.
_Tuổi thơ trải qua rất nhiều chuyện.
Cô so với hắn, còn kém xa. Hắn có thể mạnh mẽ vượt qua, còn cô như con rùa rụt cổ trốn chạy.
_Nhưng sao lại nói với em, không sợ em sẽ nói người ta?
-“Nếu anh sợ thì đã không kể.”
Hắn bật cười nhẹ nhìn cô, giống như câu chuyện để lâu trong lòng sẽ làm con người ta ngứa ngáy khó chịu, đến khi nói ra được rồi thì dễ chịu một cách khó tả.
Đúng là chuyện gì cũng cần có người chia sẻ mới có thể bớt đi nổi đau trong lòng.
_Nhưng sao anh lại nói có lỗi với mẹ.
-“Vì đã không bảo vệ được mẹ.”
_Đừng tự trách mình, lúc đó anh còn qua nhỏ.
Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng ôm cô vào lòng. Lúc sau mới lên tiếng.
-“Bở vì anh cảm thấy, mẹ vì yêu ông ta mà đến chết vẫn không cam lòng, còn ông ta lại vì một người phụ nữ khác mà phụ mẹ, anh hận ông ta, vô cùng hận. Vì thế, khi đó anh đã quyết định khi yêu một người phụ nữ, cần phải yêu trọng đời suốt kiếp.”
Cái này đúng với suy nghĩ của cô, thế là cô đồng cảm ôm chặt hắn hơn, tay còn vỗ mấy cái vào lưng hắn kiểu như muốn an ủi.
-“Ở bên anh lúc này sẽ nguy hiểm, em có nên suy nghĩ lại không?”
Không ngờ hắn lại hỏi vậy, nhất thời cô đứng lặng im, nhìn vào một chòi lá nhỏ trên cành hoa đào, hình như cây đang muốn mọi lá non.
Cô đứng lâu đến mức hắn cảm tưởng như cô không trả lời thì cô đột ngột quay lại, mỉm cười nhìn hắn.
_Có gì đâu, em sẽ chia sẻ nguy hiểm với anh.
Nghe cô nói thế, hắn có một tia xúc động, nhưng đến khi suy nghĩ kĩ lại cũng nên cho cô một cách an toan chứ không phải mạo hiểm với mình.
Cô sẽ không biết để thành Hàn Phong của hôm nay, hắn đã đánh đổi những thứ gì đâu, rất nhiều. Kể cả mạng sông cũng đã từng muốn lìa khỏi hắn. Làm sao hắn dám để cô cùng nguy hiểm với hắn.
Nhưng nghĩ thế, hắn vẫn không thể nào tìm cách buông cô ra được, cô quá trong sáng, lương thiện và nhiệt tình sau cái lớp ngụy trang lạnh lùng và thơ ơ đó.