Cuộc sống của cô trước giờ rất nhàn nhạ. Mặc dù không nói được nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy phải lo nghĩ hay bận tâm thứ gì cả. Châm ngôn sống của cô chỉ cần không dính dáng đến đàn ông, mọi chuyện đối với cô sẽ qua đi một cách êm đẹp. Cô tự nghĩ, mình sống suốt mấy năm liền nhưng không hề mở miệng, vậy mà nhiều người chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô là hiểu. Đối với cô đó là một ân ái quá lớn.
Cô, thật sự có rất nhiều nỗi niềm chất chứa, nhưng chưa từng thổ lộ với ai vì đơn giản căn bệnh quái lạ này. Cô không nói chuyện được thì không nói đến làm gì, đằng này cả cười cả khóc cô cũng chẳng biểu hiện. Có lần Nhã Phương dẫn cô đi xem hài, rõ ràng là phim buồn cười đến nỗi Nhã Phương phải ôm bụng cười vật vã suốt dọc đường về nhà, thế mà cô vẫn điềm tĩnh như không có gì. Đã thế, hôm nọ nguyên bình nước nóng đổ vào tay cô, cô cũng bình tĩnh giải quyết cứ như đó là nước lạnh vậy? Lúc đó tay phồng lên vì bị bỏng. Nếu là Nhã Phương, nhỏ sẽ khóc thét lên vì đau mất, thế mà cô chỉ nhăn mặt một cái rồi lấy đá chèm vào. Thật không thể tin nổi.
Mẹ cô được đưa về nhà với cô, mẹ thương cô biết mấy khi lỡ làm bẩn đục cái kí ức tuổi thơ của đứa con gái bé bỏng này. Mẹ, nhiều lần muốn nói cho cô biết tất cả nhưng sợ khi nói ra sẽ làm thành một cú sốc khác trong cô. Thành ra mẹ chỉ im lặng để phó mặc cho duyên trời. Mẹ biết cô đau nhiều lắm chứ, nhưng mẹ không cách nào bắt cô nói ra được. Nhìn thấy cô mắc phải căn bệnh này, trái tim bà như vỡ làm trăm mảnh. Cô còn nhỏ lắm, cô chưa hiểu hết sự đời. Đáng lẽ ra ở độ tuổi này, cô phải được vui chơi cho thỏa, có nhiều bạn bè và những kỉ niệm đẹp. Thế nhưng, cô chỉ ở nhà sau khi học xong, cô như một chiếc bóng bên mẹ. Mẹ muốn gì, cô làm đấy, mẹ nói gì, cô nghe theo. Cuộc sống cứ im lìm theo năm tháng, mẹ nói cô gật đầu. Cô chưa bao giờ làm mẹ buồn cả. Và như vậy khiến mẹ cảm thấy có lỗi với cô hơn.
Hôm nay, cô vào cấp III. Nhìn kĩ thì con gái của mình cũng rất xinh xắn, chỉ có điều, thiếu mất đi nụ cười của một thiếu nữ đáng lẽ ra phải có. Mẹ cô rất cảm ơn vì bên cô luôn có một cô bạn bất chấp mọi gian khổ. Đó là Nhã Phương, một đứa trẻ ngoan, xinh đẹp và biết điều. Nhỏ luôn bên cô trong mọi hoàn cảnh và đặc biệt rất hiểu cô. Thành ra bà cũng đỡ lo lắng khi thấy cô học ở trường trong thành phố.
-”Mẹ dọn đồ cho con xong rồi, con đi luôn hay sao.”
Mẹ biết trường mới có kí túc xá, và mẹ biết cô sẽ phân vân nên đi hay không, mẹ cũng biết cô đang lo lắng cho mẹ. Nhưng mẹ không muốn làm khổ cô nữa.
Cô đứng bên cửa nhìn mẹ đang ngồi trên xe lăn hướng về phía cô. Ánh mắt cô mơ hồ nhìn mẹ trong giây lát, rồi gật đầu. Cô lấy quyển sổ ra ghi vài dòng cho mẹ.
_Cảm ơn mẹ. Con sẽ về nhà thăm mẹ thường xuyên.
-”Ừ, con ráng lo học là được rồi, mẹ không sao đâu.”
Cô ôm mẹ, ôm thật chặt, nhiều lúc muốn nói tất cả những thứ trong lòng mình nhưng có thứ gì đó cứ chặn lại giữa họng. Cô thấy thật bất lực trước bản thân mình.
-”Ngoan nào, mẹ sẽ nhớ con lắm đây.”
Cô lại hì hục viết nhanh rồi đưa cho mẹ.
_Hay là xin nhà trường mẹ nhỉ, con không muốn xa mẹ đâu.
-”Con nhỏ ngốc này, được vào trường đó là may lắm con à, mẹ cũng không muốn xa con đâu nhưng nhà ta cách trường cũng đâu có gần. Nếu ở lại kí túc xá thì việc học của con sẽ thuận tiện hơn. Hiểu chứ.”
Cô gật đầu tạm biệt mẹ rồi leo lên xe của Nhã Phương.
-”Cháu chào cô ạ.”
Nhã Phương lễ phép chào.
Giọt nước mắt khẽ lăn trên mi bà. Bao lâu rồi bà không được nghe tiếng cô nói chuyện nhỉ? Chưa gì mà phải xa đứa con này rồi. Bà thật có lỗi với con gái.
------------------------------
-”Nè, trường hôm nay có hot boy chuyển về ấy, đi xem không.”
Nhã Phương hí hửng nói với cô, 5 giây sau mới nhận ra vấn đề là mình bị lố. Lúc đó quên mất là cô cực kì ghét cánh đàn ông. Để giờ đây nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô mà nhỏ ớn lạnh.
-”À...xin lỗi, xin lỗi.”
Cô xoa xoa bụng, ý muốn nói đói và cần xuống canteen. Phương thấy thế thì mừng thầm cả lên, cất đồ xong là kéo tay cô phóng thẳng xuống canteen liền, sợ để chậm một giây thì cô sẽ xử nhỏ lúc nào không hay.
Nói sao nhỉ, tuy cô không thể hiện cảm xúc trực diện nhưng Phương phải khẳng định, cô rất tốt. Lúc nào cô cũng quan tâm Phương thầm lặng. Nếu có một điều ước, nhỏ chỉ muốn cô biết nói, biết cười, biết khóc như bao người chứ không hờ hững thế kia. Đau lắm.
Nhờ nhân vật mới chuyển trường mà canteen bây giờ ít người hẳn, dân cư đang tập trung ngoài cổng đón người mà được cho là hotboy giống hẳn như diễn viên nổi tiếng bên Hàn Quốc vậy. Nhỏ Phương thật sự muốn xem mặt người ta ra sao nhưng lại sợ cô nên thôi. Nếu có duyên nhất định sẽ gặp mà, nhỏ mỉm cười nhẹ với ý nghĩ đó. Trai đẹp cỡ nào thì cũng không bằng đứa bạn ngồi kia đâu.
-”Ăn như cũ Thư nhé.”
Cô gật đầu, đeo tai phone vào lắng nghe nhạc, một giai điệu trầm lắng mà suốt 4 năm qua cô nghe đi nghe lại không biết chán.
Bỗng đâu tiếng ồn át cả canteen làm cô nhíu mày khó chịu. Phương mua đồ quay lại thì cũng nhăn mặt theo. Nhưng mặt nhỏ dãn ra ngay tức khắc khi thấy một ánh sáng ngay trước mặt. Phải nói sao nhỉ, đẹp trai theo kiểu lạnh lùng, rất rất tuyệt. Và đến lúc này nhỏ mới hiểu ra tại sao lại có cái vụ ồ ạt này. Cũng phải thôi, đẹp thế mà lại.
-”Đẹp quá Thư nhỉ.”
Cô không nhìn, chỉ gật đầu rồi lấy bánh mì trên tay Phương. Nhỏ thì nhăn mặt đến phát tội. Tiếng ồn bỗng nhiên càng gần đến chỗ cô, cô bực tức ngước lên nhìn, và đúng lúc đó. Ánh mắt cô chạm nhẹ ánh mắt người con trai đối diện. Nhưng chỉ nhìn khoảng 5 giây, cô đứng lên kéo tay Phương đi, để Phương bỏ lại bao tiếc nuối khi thấy trai đẹp mà chưa kịp nói chuyện. Nhỏ Phương chỉ biết hậm hực thôi chứ không dám nói gì.
-”Sao vậy?”
Phương nhận ra trong ánh mắt của cô có sự hỗn loạn, chưa bao giờ cô thấy ánh mắt ấy. Vậy là sao?
Cô lắc đầu, ngã người xuống giường nhắm hề mắt. Phương biết cô không muốn nói nên cũng lặng lẽ quay đi. Thật sự nhỏ vẫn không hiểu được cô.