Sáng hôm sau, đến lớp vẫn bình thường như thế, nhưng đồ ăn trong hộc bàn lại không như bao ngày. Hoàn toàn là trống rỗng.
Bên cạnh, Thành Danh cũng tự động chuyển chỗ ngồi. Hàn Phong một cái liếc cũng không có. Cô kì thực rất thắc mắc tại sao chỉ một đêm qua đi lại xảy ra cớ sự như thế. Nếu Thành Danh tỏ thái độ như thế với cô, cô có thể hiểu là bởi vì chiều qua cô không gặp cậu. Nhưng nếu cậu ta không cho cô giải thích, thì cô cũng chẳng phải phiền lòng làm gì.
Dầu gì thời gian cũng còn dài, cái ân tình này lúc nào cũng có thể trả, đâu nhất thiết phải cưỡng cầu rồi giận.
Khó hiểu hơn, đồ ăn sáng đã không có, ra chơi Hàn Phong cũng chẳng kèm môn Hóa cho cô.
Tự dưng trong lòng thấy giận, thật sự rất giận.
Nhưng cô lại nhanh chóng bỏ qua. Chẳng có gì phải suy nghĩ cả.
Thế nhưng cả tuần trôi qua, chuyện đồ ăn cũng không có, thái độ thì như cũ. Thật tức.
Chỉ có Thành Danh thì quay về chỗ cô ngồi như thường thôi, cậu còn chủ động bắt chuyện cơ.
Cô thì ai muốn nghe cô giải thích thì cô giải thích, còn không thì cũng không cần rờm rà.
Nhưng cô có để ý khi nói chuyện với Thành Danh thì bạn nào đó liếc nhìn rất lạnh người.
Ánh mắt đó khó hiểu thật. Như hờn tủi, như trách móc, lại có chút buồn và chút cô đơn, sao lại vậy nhỉ?
Chiều đó, cô ý định muốn đến tiệm làm bánh. Vì khi về biệt thự, bà Ngọc Lan đã nói cô nghỉ làm ở đây, việc nghỉ làm không muốn nghỉ cũng bắt buộc phải nghỉ. Vì thế giờ lại nhớ việc, cô muốn đến đây thư thái tâm trạng một chút.
-“Thư sao? Tự dưng nói nghỉ là nghỉ, làm mất khách hàng quá trời luôn.”
Chị chủ quán xinh đẹp nhìn thấy cô thì mặt hiện lên một phần vui vẻ nhưng không khỏi cho chút trách móc. Tại vì bánh cô làm rất ngon, nhiều người vẫn muốn ăn bánh của cô. Khi cô nghỉ việc, nhiều người đòi ăn bánh cô mà không có nên tỏ ra buồn bã làm chị cũng thương tâm.
_Thứ 7 cuối tuần em đến đây làm cho chị nhé.
-“Chỉ có một ngày?”
Chị ngạc nhiên, nếu đã muốn đi làm lại, chị đương nhiên là đồng ý vô điều kiện, nhưng nếu làm một ngày thì có hơi quá đáng không. Đến lúc đó vừa kéo khách hàng lại vừa đẩy khác hàng, chị cũng bất lực.
_Em làm không công mà.
Đọc dòng chữ của cô, chị cảm nhận được cô có chút bất mãn liền bật cười. Cô bé thật dễ thương.
Nhưng không sao, nếu người nào đó không muốn làm chuyện gì, có ép buộc cũng chẳng ích lợi gì. Thế nên chị đành miễn cưỡng gật đầu. Mặc dù cô không làm thường xuyên nhưng như thế này cũng tốt. Có lẽ sắp tới đây cửa hàng chị chắc chắn sẽ có một ngày thật đông khách.
-“Được.”
_Hôm nay em làm giúp chị vài món.
Tâm trạng buổi sáng có chút khó chịu, nhưng khi thấy việc làm bánh ngay trước mắt, trâm trạng có chút ổn hơn. Mà cũng có khi nói là vui. Cô rất thích làm bánh, có lẽ là đam mê của cô, cũng có thể là một sở thích.
Nhìn thành phẩm mình được nhiều người lựa chọn và ăn nó, cô lại vui vẻ thêm mấy phần. Lúc ra khỏi cửa tiệm thì đồng hồ cũng chỉ điểm 5 giờ chiều. Có lẽ nên về lúc này.
Thế là cô mang một tâm trạng tốt đi về. Nhưng cô phải đi bộ một quãng mới bắt được xe bus để về biệt thự, thế là đành đi bộ.
Cô nhớ lại trước kia, mỗi khi cô tâm trạng không tốt, cô sẽ tìm một nơi nào đó có khoảng không thật to rồi hét lên, giống như ở ngọn đồi sau trường. Nơi đó là một nơi rất tốt để xả tâm trạng. Còn lúc vui, cô sẽ không ngần ngại mà nhảy chân sáo trên đường cái, rồi cũng không ngại mà ca vài bài vui tươi.
Còn lúc giờ thì sao…
Ngay cả biểu hiện cũng khó khăn kìa.
Buồn cười thật.
Đang suy nghĩ, bóng cô chau mày vì có vẻ nghe tiếng xe quen thuộc, cô ngước mắt lên, nhìn đằng trước. Khi thấy hình dáng ấy thì chắc chắn là hắn rồi, nhưng hắn lái xe nhanh như thế làm gì.
Tự dưng cô lại hi vọng sẽ như bao lần, hắn sẽ dừng trước mặt cô và nói thứ gì đó. Nhưng không, hắn lái xe rất nhanh và vượt qua cô. Cứ như không nhìn thấy cô vậy. Khi hắn ngang qua cô, kéo theo một luồng gió làm lòng cô se se. Chẳng hiểu sao.
Thất vọng, ừ, là thất vọng.
Không biết thái độ của hắn là gì, tự dưng…
-“Rầm.”
Cô cũng thôi không nhìn hắn nửa, tâm trạng đang tốt bỗng dưng giảm một nửa, nhưng chân cô vẫn cố bước nhanh về phía trước. Thế mà chân mới bước, tiếng xe va chạm làm chân cô cứng đơ. Cô cũng quên mất cách quay đầu lại, cách bước chân tiếp. Cô chỉ cố gắng lắng tai nghe thử còn tiếng động cơ moto không, nhưng im ắng. Chỉ có tiếng của một vài người đi đường la lên, nháo nhào vì vụ tai nạn.
Tim cô trùng xuống một nhịp. Tự dưng nhớ lại lúc nãy hắn lái xe rất nhanh. Đột nhiên cô quay người lại, chạy ngay đến chỗ tai nạn.
Tai nạn này được người dân rất chú ý. Mới thoáng chút mà đã quay quanh làm một vòng tròn thật to. Che khuất luôn người bị nạn. Bước chân cô chậm lại, cũng không nôn nóng mà chen vào. Cứ như thế bước đi, vừa đi vừa suy nghĩ. Chắc không phải là hắn đâu nhỉ, sẽ không thể nào vì cô đã từng đi xe với hắn. Lái thì có vẻ nhanh nhưng rất chắc chắn, cô tin tưởng vào trình độ của hắn.
Nhưng cô nghĩ lại. Nếu hắn lái xe trong một tâm trạng xấu, thì chuyện này cũng có thể xảy ra. Nhưng với một công tử con nhà tài phiệt như hắn thì sẽ có chuyện gì làm hắn tồi tệ.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô đã chen được vào trong tâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy dáng người đó, chiếc moto đó, cả máu đang chảy lênh láng nữa. Cô khẳng định lúc đó mình đã quên cách thở, mặt cô biến sắc. Lúc xanh lè, lúc lại trắng bệch.
Cô chậm chậm ngồi xuống, đúng lúc đó Hàn Phong khẽ mở hề con mắt. Hình như mất máu nhiều nên hơi sức thở ra cũng có phần mệt nhọc.
Hắn cảm thấy đau, cả người rất đau, ngay cả tim cũng đau. Hắn không biết tại sao hôm nay mình lại có phần nóng nảy mà lái xe như điên như thế. Nhưng khi nghe Thành Danh nói hôm trước cô chủ động hôn cậu ta thì lửa giận trong lòng hắn lại dâng lên. Hắn chẳng hiểu vì sao nữa.
Thế mà lúc này, cứ tưởng mình sẽ chết đi vì vụ tai nạn này. Nhưng hắn còn có thể mở mắt, mà ngay trong lúc mở mắt, người đầu tiên hắn thấy lại là cô. Hắn không biết có phải mình mơ không, hoặc là ông trời biết hắn sắp mất đi mạng sống nên tạo ảo giác cho hắn nhìn thấy cô lần cuối.
Hắn không biết, cái gì cũng không biết. Chỉ nghĩ nếu là cô thật, hắn chỉ muốn ôm chầm lấy cô.
Đến khi lòng bàn tay có độ ấm, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của cô, hắn mới giật mình. Là cô thật sao?
Cô khóc, lần đầu tiên cô khóc vì hắn, vì lo lắng hay còn vì gì khác.
Hắn không biết, mà cô cũng không hay.
-“Khóc gì chứ? Có chết đâu.”
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhưng không ngờ tay mình lại dính máu, lau nước mắt đã không được, máu lại loang lỗ đầy mặt cô.
Cô chẳng biết cảm xúc lúc này là gì, nhưng tự dưng lòng thấy đau.
Hắn gượng được đến khi xe cấp cứu tới, cũng lập tức ngất đi.
Có lẽ vì hắn nắm tay cô khá chặt nên bác sĩ đành thở dài cho cô đi theo. Mà nếu bác sĩ không cho đi, cô cũng sẽ tự mình xin theo. Cô thật sự có lo lắng.
-“Cô bé, nên đi rửa mặt đi. Ca phẫu thuật ít nhất cũng 2 tiếng.”
Cô cũng không phải không biết khuôn mặt mình giờ kinh khủng ra sao. Nước mắt và máu hòa quyện vào nhau, không biết lại thành ra màu gì. Thế là đành gật đầu đi rửa mặt.
Mà cô cũng không phải kẻ bạc đãi bản thân, tuy lòng rất lo lắng cho hắn, nhưng cũng kiếm tí đồ bỏ bụng. Cô tin chắc hắn không sao, vì thế lúc này cô nên chăm bản thân thật tốt để tí hắn tỉnh lại sẽ có sức mà chăm sóc hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, lúc cô rửa mặt, ăn tối xong rồi cứ ngồi ở ghế chờ thật thật lâu cũng không thấy cánh cửa đó mở. Bỗng dưng cô nghi ngờ với phán đoán của mình. Tự dưng tim cô đập thật nhanh vì lo sợ.
Bỗng cánh cửa bật ra, sắc mặt bác sĩ cũng dễ coi, cô liền thở phào nhẹ nhõm. May mà phán đoán của mình không bị sao.
Bác sĩ đi ra, cứ tưởng người nhà bệnh nhân sẽ nhào vào ông hỏi bệnh nhân ra sao, hoặc là làm một thái độ thái quá nào đó. Nhưng không, khi ông bước ra, thấy một cô bé đứng đó, nhìn ông khẽ cuối đầu. Lời gì cũng không nói, cứ như đợi ông mở lời trước vậy.
Ông thầm đánh giá cô mà đâu biết cô mắc bệnh không nói được. Lúc này có muốn nói thì cũng nói không xong, nên cô đành dùng ám hiệu là ánh mắt để nhìn ông.
Ông bác sĩ thấy cô cũng không muốn lên tiếng thì đành mở lời trước.
-“Bệnh nhân không sao rồi, cháu có thể đi đóng tiền rồi quay lại phòng hồi sức.”
Nghe tới tiền, cô giật mình. Nhưng cũng gật đầu rồi cất bước đi. Cũng may lúc nãy đến tiệm bánh, chị trả luôn tiền tháng trước cô chưa nhận nên giờ cũng có tiền để đóng phí.
Ra ngoài mua trái cây với tí cháo rồi mới vào phòng hắn.
Thấy hắn đã mở mắt, lại nhìn cô chằm chằm thì không khỏi giật mình. Tỉnh nhanh vậy sao?
_Có cần gọi gia đình cậu không?
Hàn Phong lắc đầu, tay còn cầm tay cô.
-“Tưởng chết rồi.”
Giọng nói nhẹ lắm, cứ như thể nói bằng mũi vậy. Rõ ràng là vết thương rất nặng. bị gãy, đầu cũng bị thương mà băng vải trắng. Thế mà không chịu nghỉ ngơi, còn cố sức nói chuyện.Cô không biết được khoảnh khắc mở mắt ra thấy được cô hạnh phúc đến như thế nào đâu. Hắn cứ nghĩ mình mơ, nhưng sự thật không phải vậy.
Cô đang trước mặt hắn, nhìn hắn, rồi có cả quan tâm hắn.
Cô thì chẳng quan tâm lắm đến lời hắn nói, chuyển ánh mắt đến cánh tay đang nắm tay mình, cũng không hất ra mà cứ nhìn như thế.
_Phong ăn tí gì nhé!
Không đợi hắn nói gì, cô đã trút cháo ra tô. Bởi vì trải qua cuộc phẫu thuật có lẽ hắn đã đói. Còn hắn thì giật mình khi thấy cô viết tên hắn. Là viết tên chứ không xưng hô như bao lần nữa. Cảm giác giận dỗi của mấy ngày trước khi cô không gặp hắn mà gặp Thành Danh cũng từ giây phút đó mà biến mất.
Nhưng không vì thế mà hắn bỏ qua, hắn muốn biết nguyên nhân thật sự. Và cũng rất muốn biết thật sự cô có tình cảm gì với hắn không.
Nhìn động tác cô trút cháo ra, lại tráo lên làm hắn rất cảm động, nhưng vẫn lạnh lùng né tránh không nhìn, hắn cần phải xác nhận.
Nếu cô đã có tình cảm với Thành Danh, vậy thì đối với hắn là gì, hôm nay phải bắt cô làm rõ.
Biết tay hắn đâu nên cô cũng tự chủ động đút hắn ăn, thế mà hắn ngậm chặt miệng, né tránh.
Cô chau mày, muỗn thức ăn vẫn còn trên không, cô vẫn kiên nhẫn để yên như vậy.
-“Về đi.”
Cứ tưởng mình sẽ hết giận cô, nhưng khi nghĩ đến cảnh tưởng cô chủ động hôn Thành Danh thì lại làm hắn cực kì tức giận, giận còn hơn lúc trước.
Cô nhìn hắn, một ánh mắt khó hiểu. Thái độ của hắn thật sự là thay đổi chóng mặt.
Cô bỏ thức ăn lại trên bàn, thở dài một hơi nhìn hắn. Ý định như muốn đứng dậy đi về thật.
Hắn hoảng hốt, cứ tưởng nói vậy thì cô sẽ ở lại, nhưng không ngờ, cô thật sự không có một chút tình cảm gì với hắn rồi. Nơi ngực trái đau đớn đến rỉ máu.
Bống nhiên cô đứng dậy, động tác rất nhanh làm hắn không kịp phản ứng, tay phải cô đặt nơi ngực trái hắn, tay còn lại đặt bên ngực trái của cô. Động tác này hết như cái lần ở nhà tình thương. Việc này làm cho hắn quên mất trái tim đnag bị tổn thương mà đập liên hồi.
_Phong, chúng ta vẫn chung nhịp đập.
Chỉ một câu, cả người hắn mềm nhũn. Lần trước nếu là vô tình, thì hẳn lần này không phải vậy rồi. Mà là cô đnag nói về cái tình cảm của mình với hắn, đúng không? Hay tất cả chỉ là một mình hắn suy đoán.