Duyên Trời Định

Quyển 1 - Chương 17: Những gì hắn không làm được, ta có thể làm được




Bụp!

Cánh cửa bị đạp tung ra, tiếng đập mạnh khiến Ngộ Sắc theo phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy khỏi giường.

Y còn chưa tỉnh ngủ, trang phục chưa kịp chỉnh sửa lại, một bóng người đã đứng ngay đầu giường.

Y nheo mắt, cố gắng bắt lấy hình bóng, khuôn mặt của người vừa đến, nhưng đối phương nhanh chóng lên tiếng giúp y không phải suy đoán.

“Ta nghe thấy rồi.”

Chất giọng nặng trịnh kèm theo tiếng gà kêu từ bên ngoài vọng vào, một bầu không khí ngưng tụ khó tả. Y xoay xoay cái cổ đau, tựa lưng vào thành giường, nheo mắt nhìn nghiêng Hình Hoan, “Cái gì?”

“Ngươi nói “Đồ đàn bà chết tiệt! Nàng dám bán đứng ta cho Nhậm Vạn Ngân, ta sẽ lấy áo cà sa xanh nhuộm máu nàng.” Ngươi dám lừa gạt ta, lại còn định giết người diệt khẩu.”

“Nói mơ!” Y không nén nổi cái ngáp dài.

“Ngay cả mơ ngươi cũng muốn giết ta!?”

“Mơ ta cũng nhớ đến nàng, nàng xem bần tăng vô cùng sám hối.” Y than thở, thể hiện sự ăn năn chân thành.

Khổng Tử nói: duy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi.

Ngộ Sắc nói: Khổng Tử nói chí phải!

Y không nhớ rõ tính đến nay đã đắc tội với bao nhiêu người con gái, Hình Hoan xuất hiện như sự trả thù của tất cả những người con gái đó cộng lại. Từ khi trở về từ nhà của thần y, y đã phải lãnh đủ thế nào là dư vị của chiến tranh lạnh. Hậu quả của việc đắc tội với nàng là tắm nước lạnh, ăn cơm nguội, chịu lườm nguýt, nghe lời nói bóng gió, không có cái nắng nóng đổ lửa của tháng bảy, mà trực tiếp lĩnh giáo cái rét buốt của ngày cuối đông.

Với người xuất gia như y, những điều này y đều có thể chịu đựng được, coi như là khổ hạnh. Song, khi nàng định mách lẻo với Nhậm Vạn Ngân, mưu đồ làm hỏng kế hoạch của y thì y không nhẫn nhịn được!

“Nhớ ta cũng vì ban ngày trong đầu chỉ muốn giết ta!” Nàng tức tối dốc hết bực dọc. Vốn nghĩ hai người họ là một cặp đồng minh không có gì phải giấu giếm. Kết quả thì sao? Y lên bất cứ kế hoạch gì cũng gạt nàng ra ngoài, y coi nàng ngốc như Nhậm Vạn Ngân, lừa cả nàng.

Thù này không trả uổng phí bao năm nàng tung hoành chăn dê.

“Hoan Hoan muội muội, chúng ta đã thân thiết như vậy, nàng không định cho ta một cơ hội chuộc tội sao, để ta xây dựng lại hình tượng?” Đúng là đồ đàn bà, những lúc không cần tỉnh táo lại tỉnh táo đến thế để làm gì cơ chứ?

“Này, đừng nói ta hẹp hòi thế chứ, ta không giống như vị hôn thê đã mất của ngươi, ta rất rộng lượng. Ngươi muốn có cơ hội, ta sẽ cho, thử nói xem, ngươi có phương án đền bù thế nào?” Cứ giữ mãi tư thế lạnh lùng cũng không phải là chuyện đơn giản, vừa nói nàng vừa ngồi bịch xuống cạnh giường.

Một lát sau, không yên tâm nàng khua khua tay, đến khi tóm được tay y, xác nhận rằng y chưa chạy trốn, nàng mới yên tâm.

Nhưng mãi một lúc sau, vẫn chỉ có sự im lặng, “Này, nói gì đi chứ, đã đến giờ làm bài tập buổi sáng đâu, đừng giả vờ.”

“Không…” Y trấn tĩnh lại, bàn tay nắm chặt, ôm trọn những đầu ngón tay hơi lạnh của nàng. Không khí trước ngực bị tay nàng khua khua vẫn còn lại chút hơi lạnh, nhưng khi nó thẩm thấu vào trong lòng lại trở thành một luồng hơi nóng bỏng, đốt cháy tim gan y, khiến y chỉ dám thở nhẹ, một lúc sau y mới lấy lại được tinh thần “Tiếp xúc da thịt bất ngờ như thế rất dễ khiến bần tăng bối rối.”

“…” Biết rõ y là người chẳng bao giờ nghiêm túc được, chỉ có đồ ngốc mới ngại ngùng trước những lời của y, nhưng hai má Hình Hoan vẫn ửng hồng, định rút tay lại, ngồi dịch ra nới rộng khoảng cách với y.

Nhưng không thành công, ngược lại còn bị y điều chỉnh khoảng cách ấy thêm gần hơn.

“Nàng hy vọng tướng công của nàng sẽ đối xử với nàng như thế nào?”

Quả là đời có nhiều điều không công bằng. Khi nàng tâm trạng bất an, suy nghĩ ngừng trệ do bị y lại gần, y lại hỏi rất tỉnh táo. Để cố thể hiện rằng mình vẫn bình thản, nàng hít thở thật sâu, không đẩy ra, không trốn tránh, trả lời: “Liên quan gì đến ngươi!”

“Nàng không hợp tác như vậy, bần tăng khó mà bù đắp. Hay tư thế như thế này khiến nàng cảm thấy căng thẳng? Vậy thế này…” Nói rồi y sát người lại, không cho nàng cơ hội nhớ lại thân phận đã thành thân của mình, y kéo nàng nằm xuống giường, hai người nằm cạnh nhau, “Nào, để ta cùng nàng tâm tình, nàng tưởng tượng một tướng công cần làm những gì, nói ta nghe, hãy nghĩ kỹ rồi từ từ nói, hôm nay ta có nhiều thời gian.”

Phù! Nàng cứ tưởng hắn định phá giới. Nhưng cơ thể nàng đông cứng lại, nín thở, đang chuẩn bị dồn sức mạnh để phản kháng, thì chẳng thấy y có động tĩnh gì thêm. Chỉ vẫn câu nói như muốn ăn đấm như thường lệ. Thế là Hình Hoan cố thả lỏng cơ thể, thở phào một tiếng, dịch dịch người sang một bên, giữ khoảng cách với y.

Đồng thời, trong đầu nàng nhanh chóng tìm kiếm ra đáp án mà y muốn có, “Điều ta muốn rất đơn giản. Chỉ cần không viết thư từ hôn nữa, chuyển sang viết thư tình; đừng cứ thấy ta là lại hét lên, thử nói những điều ngọt ngào xem sao; hừm… đừng mặc áo tình nhân với người khác nữa, mặc với ta ý; thỉnh thoảng sau khi ăn tối xong đưa ta đi dạo; khi ra ngoài gặp người trong giang hồ khẳng khái giới thiệu ta với họ; nếu thực sự chê ta béo thì ta có thể giảm béo, nhưng chàng phải cùng ta ăn chuối, như vậy ta sẽ có động lực hơn. Ngoài ra, ta ghét nhất ăn những thứ như lương khô, ta muốn ăn là phải có thịt,… này! Ngươi ngủ rồi sao?”

Nàng đang hào hứng kể lể, vừa kể miệng lại cười tủm tỉm ngọt ngào, vậy mà bên cạnh lại cất lên tiếng thở đều đều, làm nàng bỗng khựng lại, như vậy chả phải đối với y nàng đang hát ru sao?

“Hử? Ta cứ nghĩ nàng đang mơ ngủ nên định ngủ để mơ cùng nàng.” Giọng y như vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Sao lại có kiểu hòa thượng không có tấm lòng biết đồng cảm như ngươi nhỉ? Ta biết những yêu cầu này tốt nhất không nên nghĩ đến dù chỉ là trong mơ, nhưng chính ngươi hỏi ta đấy chứ, đã thế lại còn không chịu nể mặt nghe nghiêm túc một chút, quá đáng!”

“Những gì hắn không làm được, ta có thể làm được.” Nói rồi, y bỗng lật người, không dịu dàng mà cũng chẳng thô bạo ấn đầu nàng vào ngực y, “Hừm, cho phép nàng gọi ta là “tướng công” một ngày, như vậy đã bớt tức chưa?”

“Này, dựa vào cái gì chứ, ai thèm gọi ngươi thế, ta có phải không có tướng công mà gọi đâu!” Nàng đang ở trạng thái bực bội, cố vùng vẫy đầu để thoát ra khỏi sự khống chế của y. Nhưng sau khi mặt chạm vào áo trên ngực y, cả người nàng bất động như con ruồi mắc vào lưới nhện.

Dung lượng bộ não của nàng chỉ có ngần ấy thôi, nàng cũng không quan tâm xem kiểu ví von của mình khó nghe nhường nào, trong đầu chỉ mải suy nghĩ xem thứ cảm giác kỳ lạ khó hiểu này bắt nguồn từ đâu. Trước kia Nhậm Vạn Ngân để khống chế nàng không được hét to đã từng ấn nàng vào ngực hắn, nhưng rõ ràng là cảm giác không hề giống lần này, nhưng không giống ở chỗ nào thì nàng cũng không hình dung ra được.

“Nhưng một tướng công như ta sẽ có hình dáng đẹp hơn hắn, dung mạo đường hoàng hơn hắn, tố chất cũng hơn hắn. Điều quan trọng là ta sẽ cùng nàng làm những điều ngốc nghếch mà nàng nghĩ ra kia.”

“… Ngươi cũng thật biết trả đũa.” Nàng bỗng định thần nhớ ra đó là những lời trong tờ cáo trạng thông báo tìm người.

“Đúng vậy đấy, vậy nàng có muốn không? Ta đếm đến ba, trả lời ngay.”

“…”

“Ba”. Y tự nghĩ mình thấu hiểu nỗi do dự của người con gái, nên cố ý giản lược ngay hai số không cần thiết ở trên, đếm thẳng luôn số cuối cùng, và tự mình trả lời luôn câu hỏi mình đã đưa ra, “Hừm, như vậy là tự hiểu. Được, ngủ thêm một lát, sau khi tỉnh dậy sẽ chơi trò nương tử, tướng công.”

“Ta…”

“Đừng có làm ồn, ngủ đi, ta đang vội.”

Trong giang hồ có truyền thuyết, nếu được Thần bút vẽ cho một bức tranh thì đôi nam nữ đó tình cảm sẽ gắn bó mãi mãi.

Đó là truyền thuyết từ cổ xưa, Hình Hoan nhớ mẫu thân nàng đã từng kể, ngày đó ngài Thần bút đang vẽ cánh đồng hoa dưới đêm trăng, không ngờ lại vẽ bà ngoại và ông ngoại vào trong tranh. Thế là họ thành thân, kết quả là gắn bó với nhau đến đầu bạc răng long thật.

Tạm thời không bàn luận đến việc năm đó ông bà ngoại làm gì ở cánh đồng hoa lúc đêm khuya, điều Hình Hoan ngạc nhiên là: Vị Thần bút đó vẫn còn sống, người đó đang ngồi trước mặt vẽ tranh cho nàng, và tuổi tác cũng chỉ chừng tuổi nàng.

“Hình Hoan cô nương sao lại trông như gặp ma vậy, chẳng phải chúng ta đã từng gặp nhau trong bữa ăn đêm sao?” Thấy Hình Hoan tỏ ra ngạc nhiên, vừa đưa bút trên giấy Thần bút vừa cười nói.

“…” Đại ca, cùng nhau ăn đêm là một chuyện, nhưng đại ca vẫn còn sống đến tận bây giờ lại là chuyện khác.

“Hình Hoan cô nương, chẳng nhẽ cô nương chưa từng nghe nói giang hồ có một loại thuốc có thể khiến người ta trường sinh bất lão, trẻ mãi không già sao?”

“Trời ơi, thần kỳ quá!” Giang hồ đúng là chốn thần kỳ, chốn có nhiều báu vật. Nàng bất giác thốt lến, dường như quên mất tại sao mình lại ngồi ở đây.

Đến khi Ngộ Sắc ngồi bên cạnh không nhịn được nữa phải nói chêm vào: “Đây là cháu trai của vị Thần bút năm xưa, kế tục tên tuổi của tổ tông.”

Thất vọng tràn trề, Hình Hoan cười trừ trở về với thực tại, đưa mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

Đập vào mắt nàng là bộ trang phục chói lóa của y, trên thân áo dài, ống tay hẹp là họa tiết từng chùm từng chùm hoa đào, như nở ra một bầu trời nắng xuân rực rỡ. Theo như lời y nói, đó là áo đôi, để cho hợp với chiếc áo bông màu hồng đào nàng đang mặc. Nhưng tại sao khi nàng mặc toát ra vẻ giản dị, còn y lại tạo cảm giác hồ ly đến thế.

Nàng rất muốn nhắc nhở đại sư: “Đại sư, chuyện này… chúng ta chỉ đùa vui một ngày thôi, không cần phải tìm cả những chuyện trong truyền thuyết, làm giống như thật quá làm gì?!”

“Gọi là tướng công.” Y nghiêm mặt lại, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, trên tay vẫn đeo một chuỗi tràng hạt. Nói rồi, tay kia của y nhấc lên, miệng cắn một miếng chuối rồi lườm nàng một cái.

Bị lườm, Hình Hoan đành cũng phải cắn một miếng chuối đang cầm tay.

Trời đất, nàng chỉ buột miệng nói ra thế mà nay định ăn mấy chục quả chuối cùng nàng giảm béo thật.

“Tướng… tướng… ” Y vẫn cứ lườm nàng, dường như muốn ép nàng phải gọi bằng được mới thôi, Hình Hoan lắp bắp, hai từ vốn quen thuộc nay cố gắng lắm vẫn không thốt lên được, “Trời ạ, không sao, cũng nhất thiết phải gọi ra thành tiếng, chỉ cần tự biết là đang giả vờ quan hệ gì là được.”

“Kẻ xuất gia không nói suông, bần tăng đã nói là làm được. Vì nàng muốn tướng công để hình của mình trong túi tiền không tìm người đến vẽ chẳng nhẽ để ta tự vung bút? Đừng cười, đừng có mơ, bần tăng không có nhiều thời gian thế?” Nói được một nửa, y lại giội cho nàng một gáo nước lạnh, rồi y nói tiếp “Mà cũng nói luôn, ta không có túi đựng tiền, lát nữa về phòng nàng làm cho ta một cái, phải trông phù hợp với khí chất của ta, trên túi nhớ thêu chữ Hoan.”

“Khí chất của ngươi thì có liên quan gì đến tên của ta” Y đang nịnh nàng để đền tội hay là muốn làm cho nàng tức chết đây.

“Ai bảo là thêu tên của nàng, Phật tổ nói không nên tham, biết đủ thì lạc, ta là người xuất gia, tất nhiên ta cần luôn được hoan.”

“Phù!” Hình Hoan thấy tức nghẹn trong ngực, thế mà tên Thần bút còn bật cười được!

Tiếng cười không đáng có khiến Ngộ Sắc phải liếc nhìn sang, “Này, ta đang nói chuyện với người con gái của ta, ngươi chen ngang vào làm gì? Chăm chú vào, vẽ nhanh lên, ta không có nhiều thời gian.”

“Ngươi bận lắm sao? Ngày trước ngày nào cũng đi chăn dê ta cũng chẳng bận như ngươi.” Hình Hoan bất mãn phản kháng. Bận thì không phải bày vẽ ra lắm chuyện như thế, thực ra chia tỉ lệ năm mươi năm mươi trước kia thành sáu mươi, bốn mươi thì nàng cũng chẳng tức giận gì nữa, tất nhiên là nàng phần sáu mươi, y phần bốn mươi.

“Ta muốn tiết kiệm thời gian để dành thời gian cho nàng.”

Để dành thời gian cho nàng, y phải tiết kiệm thời gian sao, cuộc đời y cũng lắm chuyện gớm? Nhưng dù sao trong lòng Hình Hoan cũng vẫn cảm thấy rất ấm áp khi nghe câu nói đó. Nàng cảm thấy hài lòng nhưng không dám cười, sợ cười rồi tên hòa thượng lại nói: “Cười cái gì mà cười, người ta phải dành thời gian cho còn rất nhiều, nàng chẳng có gì đặc biệt hơn đâu.”

Nàng chẳng muốn chuốc lấy nỗi nhục ấy, nên dành giả vờ tảng lờ đi như không quan tâm, “Giời, tiết kiệm thế nào thì cũng chỉ có một ngày thôi.”

Chỉ là ngay cả Hình Hoan cũng không nhận ra trong lời nói bâng quơ ấy nỗi nuối tiếc còn bao trùm hơn cả sự bất cần ban đầu của nàng.

“Thưa cô nương, những lời lẽ như “tạm thời giả bộ”, “chỉ có một ngày” là lời nguyền đấy à? Không nói những câu đấy nàng chết hay sao?” Y vốn tự tin với sự chừng mực của mình, không cần nàng phải nhắc nhở nhiều như vậy!

“Ơ… đại sư, người xuất gia không nói dối, ta từng nói muốn tướng công không hét lên với ta, cố gắng nói những lời ngọt ngào nhiều vào.” Tuy lời Ngộ Sắc đại sư nói ra rất mềm mại, khác hẳn về âm lượng cũng như độ gân cổ lên của tướng công. Nhưng! Cái kim trong bọc lại càng khiến người ta phải đề phòng.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, câu nói này quả đúng không sai. Y vốn rất giỏi trút giận sang người khác, huống hồ lòng tốt của y nay bị chính nàng xuyên tạc, nên y có đủ lý do để bực tức với nàng. Nhưng y muốn giày vò nàng, lừa gạt nàng, đùa giỡn nàng… những điều y vốn có lắm chiêu nay bỗng vụt biến mất sau khi nhìn ánh mắt toát lên sự chờ đợi, yếu đuối của nàng.

Y mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như chiếc áo hoa đào y mặc lúc này, “Hừm, ta đã khen nàng xinh đẹp, ngắm một lần đủ cho cả đời chưa? Huống hồ là được ngắm nàng những một ngày trời, cố mà tận hưởng.”

“…” Phù! Nói những lời ngọt ngào cũng khiến người ta buồn nôn! Đúng là quá giả tạo!

“…” Sao nàng lại có vẻ mặt như vậy chứ, con gái các nàng thật phiền phức, nói lời ngọt ngào thì lại chê bai là giả tạo.