Duyên Trời Định

Quyển 1 - Chương 15: Sát giới




Nín thở để không khí ngưng đọng, trong đầu Hình Hoan hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng điều chờ đợi nàng lại là…

“Nhắm mắt vào làm gì? Ta có định hôn nàng đâu.”

Tên hòa thượng đáng chết, ngươi có thể đáng ghét thêm chút nữa! Hình Hoan cắn răng nín nhịn sự khó chịu trong lòng, hít thở sâu, cố trấn tĩnh lại tinh thần, giống như gột rửa được tất cả những cám dỗ từ bên ngoài, năm ngón tay không khách khí bịt kín khuôn mặt đang ở sát mình trong tích tắc, đẩy nó ra ngoài, hét lên: “Ta biết ngươi không muốn hôn ta! Ta nhắm mắt vì ta rất, vô cùng, cực kỳ không muốn nhìn thấy khuôn mặt của ngươi!”

“Vậy sao? Vậy sao nàng lại đến đây nhìn trộm bần tăng? Nhớ bần tăng rồi sao?”

“Ngươi không biết xấu hổ ư! Ai thèm nhìn trộm ngươi chứ?” Nàng nhìn quang minh chính đại với một tâm thái thành kính lắng nghe kinh Phật. Dù vậy, Hình Hoan không muốn thừa nhận rằng giọng đọc kinh của y rất cuốn hút, càng không muốn thừa nhận rằng điệu bộ của y khi hết lòng hướng về Phật rất gợi cảm, “Ta có tin tức tốt lành muốn nói với ngươi.”

“Hừm, trước khi nghe tin tức tốt lành, điều ta hiếu kỳ hơn là sáng nay nàng vừa trải qua chuyện gì mà mặt lại như thế kia?” Khuôn mặt hoành tráng thế kia, muốn y bỏ qua được những vết thương quả thực quá khó, một vết thương màu tím xanh vắt ngang sống mũi, như thể chia đôi khuôn mặt nàng, tại nhân trung còn vương lại vết máu lau chưa sạch.

“Bị đánh đấy.” Bị hỏi, cơn đau lại nhói lên, khiến sống mũi cay cay, cảm giác khó hình dung đó giống như vừa đi ra từ bóng tối, bỗng hơn chục ngọn đèn chiếu thẳng vào mặt nàng, sáng đến mức khiến nàng đau ngực, đau đầu, đau răng…

“Ai đánh?” Ánh mắt y sắc nhọn, giọng nói có ý khiêu khích thường thấy.

“Còn ai vào đây nữa, Nhậm Vạn Ngân đấy, hắn đúng là bị thần kinh…” Nàng dường như hoàn toàn quên hết rằng vì mình nhiều chuyện lén lút đi theo người ta, coi mình hoàn toàn là kẻ bị hại vô tội. Lời oán trách nàng chưa nói xong, Ngộ Sắc đã quay người định đi, Hình Hoan vội kéo áo y, “Ngươi định đi đâu?”

Bóng dáng quen thuộc bỗng cứng lại, một lúc sau từ từ thả lỏng, trở lại tư thái bất cần, “Chỉ có ta được phép đánh nàng, giờ lại có kẻ cướp quyền của ta, nàng xem làm sao ta có thể để cho hắn yên?”

“Đánh người cũng có quyền sao?” Nàng không hiểu nên cảm động hay nên khóc? Sau khi bỏ tay kéo áo y ra, Hình Hoan tỉnh ra, lúc này không nên tranh luận chuyện này, “Trời ạ, không phải lỗi của Nhậm Vạn Ngân, là lỗi của ta. Nói tóm lại, chuyện này nói ra thì dài dòng, đợi khi nào có cơ hội ta sẽ kể.”

“Đợi khi nào ta tính sổ xong, tinh thần thoải mái rồi hẵng kể.”

Giờ Hình Hoan mới nhận ra, hóa ra người vốn chẳng đứng đắn gì một khi đã ngoan cố thì cũng thật đáng sợ. Đôi mắt y trừng lên, tỏ rõ ý “Ý ta đã quyết, lập tức câm miệng.” Nàng nuốt nước bọt nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định khuyên y, “Đại sư… lẽ nào đại sư không cảm thấy cần phải giúp ta trị vết thương trước? Chuyện tính sổ thì cũng đợi đến khi ta tai qua nạn khỏi hẵng tính.”

“Có lý.” Y quay lại nhìn khuôn mặt đáng thương, thảm thiết, cẩn thận nâng cằm nàng lên, quan sát vết thương cho nàng xong, y lắc lắc đầu, trầm ngâm nói: “Hoan Hoan muội muội, bần tăng phận tu còn mỏng, chưa thể trị thương xuyên xiêm y, xin đắc tội.”

“…Ngươi chết đi! Ta đến nông nỗi này rồi mà còn đùa sao! Ngươi có lòng đồng cảm không vậy?” Thấy đôi tay không có quy tắc của y tiến lại gần xiêm y nàng, đang định giở trò cởi áo tháo đai, Hình Hoan chợt nhảy bổ khỏi ghé.

Nhưng đáng tiếc, nàng nhanh chóng bị y ép quay lại vị trí cũ. Y không đùa nữa, không biết từ đâu y lấy ra một cái lọ và một chiếc gương đồng, đưa cho nàng.

Hình Hoan lật qua lật lại, nhìn kỹ rồi hỏi: “Làm gì vậy?”

“Tự bôi thuốc vào chỗ sưng, bần tăng chưa từng hầu hạ con gái, và cũng không định dâng hiến lần đầu tiên đó cho nàng.” Y khoan khoái ngồi xuống ghế, tay chống cằm, nheo mắt nhìn nàng.

“Ta cũng ham hố gì lần đầu tiên của ngươi, hứ.” Nàng định chu môi, nhưng thấy biểu cảm khuôn mặt mình không phong phú nổi vì nó khiến nàng càng đau hơn. Nàng đành nín nhịn, đặt chiếc gương bên cạnh cốc nước trên bàn, cong người, nghiêng đầu, với tư thế ngượng ngịu không thoải mái nàng mới nhìn thấy rõ mình trong gương. Có thể đoán ngay được rằng, khi Hình Hoan nhìn kỹ mới kinh ngạc rít lên, “Mẹ nó chứ! Hắn hạ thủ ác quá…”

“Xem ra thì đáng đời nàng.” Y bình tĩnh nghĩ lại, người con gái này chắc chắn không để mình chịu thiệt, nếu trận đánh này không phải do nàng ta tự chuốc lấy thì chắc chắn đã làm ầm lên rồi. Nghĩ vậy, y lấy lại tinh thần, bỏ qua những bực dọc ban nãy, quay trở lại chủ đề chính, “Tin tức tốt lành mà nàng vừa nói là chuyện Nhậm Vạn Ngân bị cướp hàng sao?”

“Ơ? Sao ngươi biết…?” Tiên đoán chuẩn xác khiến Hình Hoan bị kích động, tay đang chăm chú bôi thuốc bất chợt giơ lên, đập vào thành bàn, cảm giác đau tê lan từ khuỷu tay ra khắp cánh tay, khiến nàng nhăn nhó mặt mũi.

Cứ tiếp tục thế này, có lẽ vết thương trên mặt nàng chưa lành thì những chỗ khác cũng đã bị liên lụy thương tích đầy mình hết cả. Nghĩ vậy, Ngộ Sắc không đành lòng ngồi yên nữa, đứng dậy lấy một chiếc khăn, nhúng ướt, sau đó gấp ngược lại, tay nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau vết máu dưới mũi nàng.

Tiếp đến, y lấy lọ thuốc trên tay nàng, rút tăm bông ra, chấm thuốc rồi điểm điểm lên vết thương tím bầm của nàng.

Môi nàng khẽ mở, mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc đó, bất giác ánh mắt ngưng đọng lại ở đôi môi y, cảm giác mềm mại khi chạm vào đôi môi ấy tối hôm qua chợt ùa về. Nàng khẽ liếm liếm môi, cảm giác như trên môi vẫn còn dư vị ấy, má cũng chợt ửng hồng lên, “Này, chẳng phải ngươi chưa từng hầu hạ con gái sao?”

“Nàng không giống.” Y nhíu mày, chỉnh lại cái đầu lắc lư của nàng, nói nhỏ.

“Thật sao? Không giống chỗ nào? Không giống nhiều không?” Hình Hoan cố rướn đầu lên, nhìn thẳng y, môi cong lên càng ngày càng rõ.

“Nàng ngốc hơn những người con gái khác.”

“…”

“Đi thôi, đi tìm Nhậm Vạn Ngân nói chuyện.” Vứt tăm bông, bông băng, nhét nút vào bình thuốc, Ngộ Sắc lùi lại hai bước, ngắm nghía thành quả lần đầu tiên hầu hạ con gái của mình, y tỏ ra hài lòng, khẽ huýt sáo.

Chính khuôn mặt hài lòng ấy khiến Hình Hoan cảm thấy bất an. Nàng quay lại, cúi người nhìn mình trong chiếc gương đồng nhỏ đặt trên bàn…

“Ngộ Sắc! Ngươi có cảm quan về thời trang và thẩm mỹ không vậy!”

Dù phận tu còn mỏng thì cũng không nên chà đạp nàng đến thế chứ? Y đang chữa trị cho nàng hay hủy hoại dung nhan của nàng? Sau khi bôi thuốc trắng bệch khắp mặt nàng, y còn quấn một tầng băng trắng, tầng băng chia khuôn mặt nàng thành hai phần rõ ràng, trên chóp mũi, y còn buộc một cái nơ đầy tính nghệ thuật.

Ngộ Sắc vô cùng tâm đắc thành quả của mình nên tất cả mọi kháng cự của Hình Hoan đều bị phản bác.

Nàng bị ra lệnh không được phép hủy hoại sự sáng tạo của y trên khuôn mặt nàng, nàng giống như một món hàng di động, theo sau y, đi khắp phủ để mọi người chiêm ngưỡng.

Cuối cùng, bước chân nhẹ tênh của y dừng lại tại trung đường của phủ họ Nhậm.

“Phù!” Nhậm Vạn Ngân đang ngồi bên trong trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Hình Hoan theo sau đại sư Ngộ Sắc, phì nước trà trong miệng ra trước mặt đại sư.

“Thí chủ sao thế? Có gì đáng cười cứ chia sẻ.” Y bước nhanh tới, tốt bụng đưa khăn tay cho Nhậm Vạn Ngân lau miệng, nhưng nụ cười khóe miệng lại hoàn toàn không có ý thân mật gì.

“Hôm nay Hình Hoan có tạo hình rất mới lạ.” Cầm lấy khăn lau, Nhậm Vạn Ngân từ tốn lau miệng, vừa cười vừa bình luận, ánh mắt thoáng hiện ra sự thấp thỏm.

“Ồ, vết thương trên mặt nàng ấy còn mới lạ hơn.” Nói rồi, Ngộ Sắc đưa mắt ám hiệu cho nàng mau tìm một chỗ ngồi xuống, đừng có đứng đó trông không thuận mắt, ảnh hưởng đến sự phát huy của y. Sau khi Hình Hoan hiểu ra ý, y mới quay lại, không cho Nhậm Vạn Ngân cơ hội để thở, “Bần tăng rất kinh ngạc, không ngờ có kẻ dám hại nàng ngay trước mặt ta.”

“Hình Hoan không nhìn rõ là kẻ nào ra tay sao?” Nhậm Vạn Ngân sợ hãi lẩn tránh ánh mắt của Ngộ Sắc nhưng vẫn cố hỏi.

“Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng nói là không nhìn rõ. Nếu thí chủ biết kẻ nào hạ thủ, cảm phiền giao cho bần tăng.”

“Đại, đại sư lẽ nào định sát giới?” Chiếc khăn vốn để lau miệng nay được hắn dùng để lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

“Nếu như Hình Hoan cần, ta sẽ làm.”

Hình Hoan bị bỏ mặc sang một bên hít một hơi thật sâu, quay đầu sang nhìn, không tin nổi những gì đang nghe thấy.

Y bằng lòng vì nàng mà sát giới sao? Dù chỉ là nói vậy thôi, nhưng vẫn thỏa mãn được thói hư vinh của nàng, không che giấu được cảm giác đắc ý vì được chở che bênh vực như vậy.

“Hình Hoan không cần vậy đâu, không cần đâu. Nàng từ bi lương thiện, sao có thể mong đại sư sát giới chứ? Khà khà.”

Nhậm Vạn Ngân cố lấy tinh thần cười trừ, phát hiện mình phải thẩm định lại mối quan hệ của hai người đang đứng trước mặt mình, nhất quyết không được để cho ánh sáng Phật pháp làm mờ mắt.

“Dù Hình Hoan không cần, cũng không có nghĩa là ta sẽ không làm.” Ngộ Sắc từ từ nhếch mép, cắt đứt nụ cười trừ của Vạn Ngân. “Bởi vậy, sau này thí chủ có việc gì cứ trực tiếp tìm bần tăng, không nên có bất cứ quan hệ gì với Hình Hoan. Ngài hiểu rằng, người xuất gia rất trọng quy tắc nhà Phật, người con gái ta không chạm vào được, ngươi đã chạm vào sẽ khiến tâm trạng ta không tốt, nếu tâm trạng ta không tốt thì sẽ không thèm lo việc gì, không muốn gặp bất cứ ai, kể cả ai đó bị cướp mất hàng cũng để nó thuận theo tự nhiên…”

“Đúng, đúng, đúng, đại sư nói rất có lý, nam nữ thụ thụ bất thân, ta và Hình Hoan sẽ giữ khoảng cách.” Đứng trước bạc vàng, chuyện gì Nhậm Vạn Ngân cũng có thể nhịn được, chẳng qua chỉ là không có quan hệ gì với Hình Hoan, đợi qua nạn này, hắn muốn gì cũng được, “Vậy thưa đại sư, bây giờ ta cần phải làm gì?”

“Để ta tính!” Nói rồi, y xoay lưng bắt đầu bấm bấm đầu ngón tay, “Thí chủ, nạn này của ngài… Ồ, xem ra sẽ kéo dài rất lâu đấy.”

“Rất, rất lâu ư? Là bao lâu, ý của đại sư là ta sẽ bị hao tài tốn của dồn dập ư?”

“Đúng vậy, càng ngày càng thê thảm, theo như bần tăng quan sát được từ trăng sao thì trước ba mươi tuổi thí chủ không làm nổi chuyện gì, chuyện gì cũng không theo ý muốn, muốn cưới người con gái như Hình Hoan lại càng không thể được. Nói trắng ra là ngài sẽ ở vậy, điêu đứng, thất thần, nghèo đói…”

“Thôi, được rồi, đại sư đừng nói nữa. Sau ba mươi tuổi ta có chuyển biến gì không?”

“Thí chủ, lẽ nào ngài không thấy nếu cứ tiếp tục như thế, sau ba mươi ngài đã quen thói rồi, còn muốn chuyển biến cái gì?” Ngộ Sắc điềm nhiên tổng kết.

Lời tiên đoán của đại sư như án tử hình đối với Nhậm Vạn Ngân, hắn cố bấu víu lấy ngọn cỏ cứu mạng trước mặt mình, “Đại sư, ta sẽ không quen thói, chắc chắn ngài có cách giải quyết khác chứ?”

“Có thì vẫn có, nhưng…”

“Người đâu, mau lại đây, mang hết hòm vàng ta giấu trong hố ra đây!” Hắn trở nên hào phóng, cả nghìn vàng cũng không tiếc.

“Thí chủ, ngài đừng hiểu lầm, bần tăng không phải kẻ dung tục như thế, vàng trong hố ngài cứ giữ lấy.”

“Đại sư, đống tài sản ấy sắp mất rồi, chẳng phải giữ lại thì mất càng nhiều sao?”

“Ý của bần tăng là, sau này những việc như lấy mạnh ép yếu, ức hiếp người lành… nói tóm lại những việc ta không làm được thì ngài cũng đừng làm. Hay nói cách khác là những gì trời làm… à, nhầm, là người làm thì trời đều biết. Còn nữa, nếu thí chủ thấy mình bạc vàng nhiều quá, vậy thì đem đi quyên góp, tích đức, Phật tổ sẽ rất cảm động.”

“Đi quyên góp? Quyên góp cho ai?”

“Ồ, thí chủ có thể ủy thác cho Hình Hoan giúp ngài tìm nơi quyên góp thỏa đáng.”

Vậy là ánh mắt cầu cứu của Nhậm Vạn Ngân chuyển sang Hình Hoan, nhưng sực nhớ ra vừa mới đảm bảo khoảng cách với nàng nên hắn lại ngượng ngạo thu ánh mắt lại.

“Việc nghĩa không từ! Nhậm Vạn Ngân, huynh yên tâm, nhất định muội sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện này.” Thấy chuyện tiền cứu tế cho người giang hồ đã có hy vọng, Hình Hoan không cần nghĩ nhiều, liền đón lấy sứ mệnh thần thánh này.