Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 993




Chương 993

Cảm giác kỳ lạ cuộn trào trong cơ thể càng lúc càng mạnh khiến Tống Mỹ Như sắp mất đi lý trí.

Nước mắt tuôn rơi, cô ta khó chịu r3n rỉ, ngọ ngoạy y như con rắn: “Nóng…nóng quá… Tống… Tống Hân Nghiên, thả tao ra…”

Tống Hân Nghiên ném cho cô ta một ánh nhìn kinh tởm: “Thả chị ra? Hứ, nằm mơ đi!”

Cô đứng dậy muốn đi.

Tống Mỹ Như mất hình tượng lăn một vòng trên đất, lấy thân mình chặn đường đi của cô, không ngừng cọ vào chân Tống Hân Nghiên.

“Thế… mày giúp tao c ởi quần áo ra đi…”

Tống Hân Nghiên đá cô ta ra rồi quay lại ghế sô pha ngồi xuống.

Tống Mỹ Như r3n rỉ, không ngừng lăn lộn trên đất: “Khó chịu quá… đàn ông… Tống Hân Nghiên, tìm đàn ông giúp tao… tao khó chịu quá…”

“Muốn đàn ông? Được thôi, nói cho tôi biết những gì tôi muốn biết, tôi sẽ tìm đàn ông cho chị.”

Tống Mỹ Như khó chịu nức nở, không còn giãy dụa nữa: “Nói… tao nói… ngày hôm đó, tao cho anh trai uống thuốc mê… uống xong, anh ấy… không còn biết gì nữa, cơ thể cũng không có phản ứng…”

Nghĩ đến vóc dáng rắn chắc của Tống Dương Minh, thuốc trong người cô ta như được tiếp thêm sức mạnh.

Tống Mỹ Như húc đầu xuống đất: “Anh ấy… không làm gì cả… Tống Hân Nghiên, anh ấy chỉ có… chỉ có mày! Mày… có biết không? Tao… rất ghen tị với mày!”

Nói đến đây, lòng căm thù đã khiến cô ta lấy lại chút lý trí.

Cô ta hận xé ruột xé gan: “Tao mới là em gái ruột của anh ấy, dựa vào đâu… dựa vào đâu mày lại muốn chiếm lấy trái tim anh ấy… a!!!”

Dưới sự tra tấn của thuốc kích d*c, Tống Mỹ Như đã trút hết những bất mãn và những chuyện ngày hôm ấy.

Tống Hân Nghiên khiếp sợ vô cùng.

Khương Thu Mộc cũng sửng sờ.

Hết khiếp sợ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Hân Nghiên nắm tay Khương Thu Mộc an ủi.

Khương Thu Mộc không giấu được sự kích động, hai mắt đỏ hoe: “Tốt quá rồi, anh Dương Minh không bị làm nhục…”

“Ừm.” Tống Hân Nghiên cũng mỉm cười vui mừng, đôi mắt đỏ hoe.

Khương Thu Mộc đè nén sự hưng phấn, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Mỹ Như, giựt tóc cô ta, từ trên cao nhìn xuống: “Tống Mỹ Như, nếu sau này chị hứa sẽ làm người thật thà, không làm chuyện xấu xa nữa, tôi sẽ tha cho chị.”

“Tôi hứa! Tôi hứa!”

Tống Mỹ Như đã ướt sũng người, như thể mới bị lôi ra khỏi nước.

Lúc này, cô ta cảm thấy khó chịu muốn chết.

Nghe Khương Thu Mộc muốn tha cho cô ta, đừng nói là hứa sẽ không có làm chuyện xấu, cho dù bảo cô ta khỏa thân chạy ngoài đường cô ta cũng bằng lòng.

Khương Thu Mộc dù rất hận cô ta nhưng vẫn cởi trói cho cô ta.

Được cởi trói, Tống Mỹ Như như cá mắc cạn được thả xuống nước.