Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 966




Chương 966

Phực phực phực!

Thoáng chốc, nửa lít rượu xái được mở thành một hàng.

Mười chai!

Xách bò béo ngậy cũng được người phục vụ nhúng nguyên từng miếng vào nồi lẩu.

Dùng muôi vớt nhẹ nhàng đưa một vòng rồi vớt ra.

Một muôi đầy ắp lau và thịt được chia ra các dĩa đối diện với Tưởng Tử Hàn.

Rất nhanh các cái đĩa đã chứa đầy nguyên liệu được nấu chín.

Tưởng Tử Hàn lúc này mới hài lòng quay đầu nhìn về phía cửa: “Tống tổng sao lại đứng ở cửa không vào?”

Vẻ mặt của Tống Thanh Hoa đã biến đổi từ nãy.

Tống Dương Minh cũng cau mày.

Anh nhìn Tưởng Tử Hàn và Tống Thanh Hoa, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Tưởng Tử Hàn làm vậy để trả thù cho Hân Nghiên.

Anh nghe Khương Thu Mộc kể về những gì cô anh đã làm vài ngày trước.

Mặc dù rất tức giận, nhưng dù sao Tống Thanh Hoa cũng là cô của anh, mà lại còn bị thương.

Cả hai bên đều là người thân của anh nên anh không thể giúp Hân Nghiên xả giận.

Ai ngờ hôm nay Tưởng Tử Hàn lại ra tay.

Tâm trạng Tống Dương Minh đột nhiên trở nên phức tạp.

Tống Thanh Hoa chững lại, sắc mặt bình tĩnh trở lại, cười nói đi vào: “Cậu ba Tưởng không ra tay thì thôi. Một khi ra tay, nhất định phải là Hồng Môn Yến.”

“Nói hay lắm.”

Tưởng Tử Hàn nở một nụ cười giả tạo nói.

Nụ cười trên miệng Tống Thanh Hoa đông cứng lại: “Tôi rất cảm tạ cậu ba vì lòng hiếu khách, chỉ là trước giờ tôi chưa bao giờ làm điều gì không chắc chắn. Hôm nay tôi đến là có tin tức về ba của cậu, Tưởng tổng định đối xử như thế này với người đã mang tin tức quan trọng đến cho cậu ư?!”

Tưởng Tử Hàn thản nhiên lấy ra một điếu thuốc bỏ vào miệng.

Lách cách châm lên.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Có vẻ Tống tổng luôn muốn nói chuyện gì đó mới mẻ trước.”

Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, khói xanh nhạt phả ra từ miệng và mũi anh: “Cũng được. Vậy chúng ta nói chuyện mới trước rồi hẵng tính chuyện cũ.”

Vừa dứt lời, anh nháy mắt với Chúc Minh Đức.

Chúc Minh Đức gật đầu, lập tức lấy ra xấp tài liệu đã chuẩn bị trước đưa cho Tống Dương Minh.

Tống Thanh Hoa trực tiếp đưa tay ra đón lấy.

Bà ta mở ra xem, nụ cười ung dung điềm tĩnh trên mặt biến mất, vẻ mặt cũng dần trở nên khó coi, cuối cùng trong ánh mắt tràn đầy sự tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.

“Sao vậy cô?” – Tống Dương Minh nhìn Tống Thanh Hoa dò hỏi, đưa tay muốn lấy tài liệu trong tay Tống Thanh Hoa.