Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 953




Chương 953

Tống Mỹ Như che lại chăn thét chói tai: “Anh, anh muốn làm gì, mau buông tay!”

“Cút đi!”

Tống Dương Minh vừa nói vừa kéo cửa phòng ra, ném cả người lẫn chăn ra ngoài.

Tống Mỹ Như bị ném đến lảo đảo, nắm chặt chăn bông muốn quay lại, trước khi Tống Dương Minh kịp đóng sầm cửa thì đã bị cô ta chặn lại: “Anh làm vậy là đang ép em. Anh cho rằng em sẽ cho anh cơ hội hối hận hay cự tuyệt sao? Anh có muốn biết ai đã nhìn thấy hình ảnh chúng ta dây dưa với nhau hay không?!”

Ánh mắt Tống Dương Minh đột nhiên trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Tống Mỹ Như đắc ý đẩy anh ta ra, một lần nữa chen vào trong phòng.

Cô ta tìm được điện thoại của mình, mở Zalo lên tìm nick của Tống Hân Nghiên, khiêu khích đưa điện thoại qua: “Em đã đem ảnh chụp gửi cho Tống Hân Nghiên rồi. Anh à, đều là em gái, không phải anh vẫn luôn coi nó như châu như ngọc, vô cùng quý trọng sao? Không biết khi nó nhìn thấy ảnh chụp này thì sẽ có phản ứng gì ta? Chắc bây giờ anh rất tức giận nhỉ, rất muốn đánh em nhỉ?! Vậy anh cứ tới đi!”

Tống Mỹ Như ngửa mặt, nghênh cổ đi tới, nham hiểm nói: “Bây giờ cho dù anh có đánh chết em cũng vô dụng!”

Tống Dương Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại Tống Mỹ Như.

Trên màn hình điện thoại, hình ảnh anh ấy với Tống Mỹ Như đang trần truồng ôm nhau nằm trên giường xuất hiện ở khung thoại của Tống Hân Nghiên.

Không chỉ một tấm, mà là một loạt.

Anh ấy ở trên, cô ta ở trên, hôn môi, còn có một số tư thế kỳ quái nữa…

Chỉ liếc mắt một cái, Tống Dương Minh liền kinh tởm tới cực điểm.

Hai tay anh ấy siết chặt, tức giận vô cùng, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.

“Đánh chết cô chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi. Cút đi!”

Anh ấy túm lấy Tống Mỹ Như kéo tới cạnh cửa, mở cửa ra, giơ một chân đạp cô ta ra ngoài.

“A…”

Tống Mỹ Như hét lên, bò dậy lao trở lại.

“Bịch!”

Cửa bị đóng sầm, còn khóa lại.

Tống Dương Minh dựa vào ván cửa, mãi cho đến khi động tĩnh bên ngoài hoàn toàn biến mất, anh ấy mới giống như bị người ta lấy hết sức lực, vò đầu bứt tóc, ngồi xổm xuống trước cửa.

Xấu hổ, ghê tởm, tức giận…

Đủ mọi cung bậc cảm xúc đan chéo vào nhau, khiến hai mắt anh ấy trở nên đỏ ngầu.

“A!!!”

Tống Dương Minh phát điên, đột nhiên đứng dậy, xoay người đánh mạnh lên bức tường trước mặt.

Âm thanh nặng nề xuyên qua tường truyền ra bên ngoài.

Tống Mỹ Như vẫn đứng trước cửa không rời đi, cười đắc ý.

“Anh à, người bình tĩnh như anh lại thành ra như thế này sao?!”