Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 922




Chương 922

Anh kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ hung dữ ấy.

Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh.

Trái tim đang nổi giận của Tưởng Tử Hàn lập tức được trấn an, bình tĩnh trở lại.

Tống Hân Nghiên mở to mắt nhìn, đột nhiên xuất hiện sự tức giận ngập trời.

Cô vùng vẫy đánh anh, cắn anh, cô làm tất cả mọi thứ.

Tưởng Tử Hàn kiềm chế hai tay còn lại, nụ hôn lại càng sâu hơn, mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào, anh nhất định không bỏ qua cho cô.

Hô hấp rối loạn, Tống Hân Nghiên ngạt thở làm não thiếu dưỡng khí.

Chẳng mấy chốc cô liền không còn sức lực mà mềm oặt ngã vào ngực anh.

Cảm nhận được sự mềm mại của cô, rốt cuộc Tưởng Tử Hàn cũng đã thả lỏng lực đạo.

Nụ hôn điên cuồng trở nên triền miên hơn?

Ý chí của Tống Hân Nghiên đang vùng vẫy, nhưng trái tim lại chìm đắm.

Cô tuyệt vọng, dùng sức nhắm mắt lại.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn ra khỏi hốc mắt, thuận theo gò má lăn xuống hai đôi môi đang kề nhau.

Mùi vị mặn mặn tản ra, tình yêu và sự giận dữ của Tưởng Tử Hàn như bị một chậu nước lạnh dội tỉnh.

Anh kinh ngạc, trong lòng hốt hoảng buông cô ra.

Ngón tay mang theo vết chai nhẹ nhàng lau nước mắt lăn dài trên gò má cô: “Anh xin lỗi, là do anh không kiểm soát được mình, Hân Nghiên, anh không có ý gì khác, không phải là anh muốn bắt nạt em, là do những lời mà em mới nói…”

Giọng nói của anh khàn khàn, còn mang theo chút đau lòng: “Làm anh tức giận lại cảm động.”

Giận bởi vì sự hung ác và tuyệt tình của cô, cảm động là vì lý trí và sự tin tưởng của cô.

Anh ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai: “So với lúc mới quen em, nó còn khiến anh rung động hơn những lời dỗ ngon dỗ ngọt mà em đã nói với anh. Hân Nghiên, em có biết không, mấy tháng nay anh ăn không ngon ngủ không yên, anh cứ luôn cảm thấy khoảng thời gian này thật sự mẹ nó rất là khổ, khổ đến nỗi anh nôn cả mật xanh. Nhưng dù thế, anh vẫn cố gắng kiên trì không muốn từ bỏ…”

Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, thở hổn hển một hơi, thì thầm rất nhiều thứ.

Anh nói không phải mình vừa sinh ra là đã ngậm thìa vàng, trên con đường trưởng thành không hề thuận buồm xuôi gió.

Anh nói anh sống đến hôm nay, bản thân đã nếm trải rất nhiều khổ cực mà người thường không ngờ tới, nhưng những đau khổ này so với việc mất đi cô, cùng với việc bị cô hận, nó không đáng để nhắc tới.

Anh nói, mấy câu lúc nãy của cô giống như đường mật để anh chìm đắm vào nó.

Cảm giác ngọt ngào ấy đủ để anh quên mất tất cả những đau khổ mà mình trải qua trong cuộc đời.

Cuối cùng, anh lại hôn lên vành tai và cổ cô: “Hân Nghiên, cảm ơn em.”

Cảm ơn sự xuất hiện của em, cảm ơn lý trí của em, cũng cảm ơn lúc này em vẫn còn đang trong lòng anh.

Nụ hôn vụn vặt nhỏ nhặt dần dần di chuyển lên trên, lúc sắp chạm vào môi Tống Hân Nghiên, cô đột nhiên quay đầu né tránh.