Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 849




CHƯƠNG 849

Dạ Vũ Đình lại vô cùng vui mừng.

Giờ phút này, khí chất của cô hoàn toàn khác với Tống Hân Nghiên đưa đơn ly hôn cho anh ta vừa nãy.

Xem ra thôi miên rất thành công.

Dạ Nhất cũng mừng rỡ.

Quả nhiên thầy thôi miên này không hề khoác lác.

Dạ Vũ Đình vội vàng xuống giường nghênh đón: “Hân Nghiên, sắc mặt em không tốt lắm, sao…”

“Chát!”

Còn chưa kịp dứt, Tống Hân Nghiên đã đột ngột ra tay, tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.

Dường như tất cả mọi người trong phòng bệnh đều bị cái tát này dọa cho ngây người.

Trong phòng như nhấn phím giảm thanh, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Khương Thu Mộc dừng lại hai giây rồi chợt hít sâu một hơi.

Sau khi phản ứng lại, cô ấy vội vàng giơ tay che miệng.

Mặt Dạ Vũ Đình bị đánh nghiêng sang một bên, răng cắn rách lưỡi, mùi máu tươi tỏa ra trong miệng trong nháy mắt.

Anh ta dùng đầu lưỡi liếm qua chỗ bị cắn, ánh mắt âm u tăm tối.

“Có thể nói cho anh biết, anh đã làm sai chuyện gì không?” Dạ Vũ Đình nhìn cô, giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn.

Tống Hân Nghiên hung dữ lườm anh ta một cái, sau đó đi về phía tủ đầu giường.

Đơn ly hôn cô vừa cầm tới được đặt ở đó.

Cô tức giận hừng hực nắm chặt trong tay, xoay người, áp suất trên người lạnh đến mức tàn phá bừa bãi: “Giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong nên tôi sẽ lấy thứ này về trước. Cái tát vừa nãy là lần trước anh ra tay đánh tôi còn nợ, xem như tôi trả lại anh. Dạ Vũ Đình, sau này dù anh bệnh thật hay là giả vờ, trước khi ra tay thì nhớ cân nhắc lại một chút, Thái Quyền của tôi cũng không phải học vô ích!”

Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình lóe lên.

Dạ Nhất cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Hai người bất giác nhìn về phía thầy thôi miên.

Giờ phút này, thầy thôi miên toát mồ hôi lạnh đầy đầu, hiển nhiên biến cố này không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.

Không đúng, chẳng lẽ thất bại ư?

Nói xong, Tống Hân Nghiên nghiêm túc xoay người, đi về phía cửa.

Lúc đi qua Dạ Nhất, đột nhiên cô dừng lại.

Dạ Nhất bất giác lùi về phía sau.

Tống Hân Nghiên ra tay như điện giật, túm lấy cổ áo anh ta rồi kéo người lại trước khi anh ta lùi ra sau.

Lời nói âm trầm lạnh lùng thốt ra từ giữa răng và môi cô: “Loại mặt hàng như anh, đặt ở cổ đại chính là nô tài. Sau này còn dám nói với tôi kiểu quái đản đó, bà đây đánh chó không nhìn chủ bao giờ!”