Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 843




CHƯƠNG 843

Mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, nhưng trên vẫn nở nụ cười, nói: “Anh à, Khương Thu Mộc cũng tới đây rồi, sau này có cô ấy ở bên cạnh em, anh cứ yên tâm nhé. Em cũng sẽ nhanh chóng đưa cuộc sống của mình đi đúng hướng, bình thường lại.”

Tống Dương Minh ngẩn ra gật đầu, khàn giọng nói: “Được.”

Phòng bệnh của Dạ Vũ Đình.

Dạ Nhất đang báo cáo công việc gần đây cho anh ta, cánh cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Dạ Vũ Đình cau mày không hài lòng.

Anh ta là bị người khác cắt gân, nhưng cũng không vô dụng đến nỗi loại người nào cũng có thể giở thói ngang ngược trước mặt anh ta!

“Cút ra ngoài!” Dạ Vũ Đình lạnh lùng hét lên.

Ngay khi Dạ Nhất quay lại liền nhìn thấy Tống Hân Nghiên.

Anh ta mở miệng, muốn nhắc nhở sếp mình, nhưng không kịp ra hiệu nhắc nhở sếp nhà mình.

Dạ Nhất lặng lẽ ngậm miệng.

Dạ Vũ Đình khiển trách nhưng không ngẩng đầu lên.

Người ở cửa không có động tĩnh gì.

Dạ Vũ Đình ngẩng đầu lên với vẻ mặt lạnh lùng, lúc này mới phát hiện người đứng dưới khung cửa là Tống Hân Nghiên. chỉ thấy Tống Hân Nghiên đang đứng dưới khung cửa.

Sự lạnh lùng trên gương mặt anh ta ngay lập tức được thay thế bằng một nụ cười, như thể anh ta đã thay đổi khuôn mặt vậy.

“Hân Nghiên, em về rồi.” Anh ta kích động ngồi dậy, đẩy chăn ra định bước xuống giường.

Tống Hân Nghiên bước vào, vô cảm đưa một xấp tài liệu đến trước mặt Dạ Vũ Đình.

Hành động xuống giường của Dạ Vũ Đình ngừng lại: “Đây là…”

Đơn ly hôn?!

Anh ta sửng sốt: “Hân Nghiên, em…”

“Tôi đã biết tất cả mọi việc mà anh làm rồi.”

Tống Hân Nghiên thẳng thừng ngắt lời anh ta, giọng nói lãnh đạm và bình tĩnh: “Dạ Vũ Đình, thực sự cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi như vậy.”

Trong lòng Dạ Vũ Đình chợt có dự cảm xấu, cô biết được chuyện gì rồi?!

Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô,lại không giống như đã biết được chuyện gì vô cùng quan trọng.

Nhưng anh ta vẫn đứng ngồi không yên.

Dạ Nhất âm thầm nuốt nước bọt, có dự cảm những lời tiếp theo không phải là thứ mà một thuộc hạ như anh ta có thể nghe.

Anh ta lặng lẽ đi về phía cửa, còn chưa bước ra khỏi, giọng nói lạnh lùng và kiên định của Tống Hân Nghiên lại vang lên.