Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 805




CHƯƠNG 805

Tống Hân Nghiên bị quậy tới mức hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được được được, ở lại với cậu ở lại với cậu. Nhất định ở lại bên cậu tới sau khi phẫu thuật khôi phục sức khỏe thì mới thôi!”

Khương Thu Mộc lúc này mới chuyển khóc sang cười, đồng thời cũng thầm thở phào.

Hai người vừa im vài câu, Tống Hân Nghiên mới nhớ ra mình vừa rồi đang gọi điện.

Cô vội vàng lôi điện thoại từ trên chăn ra.

Quả nhiên có một cuộc gọi, hơn nữa đã nghe máy.

Chỉ là cuộc gọi chỉ kết nối mười mấy giây.

Tống Hân Nghiên ra hiệu cho Khương Thu Mộc im lặng, lần nữa gọi lại.

Điện thoại rất nhanh được nghe, Dạ Vũ Đình đích thân nghe.

“Hân Nghiên.”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên rất áy náy: “Vũ Đình, xin lỗi, tôi…

Lời còn chưa nói xong, giọng nói vừa gấp gáp vừa quan tâm của Dạ Vũ Đình truyền tới: “Em đang ở đâu? Không sao chứ? Trước đó gọi điện cho em nhưng mãi không gọi được, trong nhà công ty đều nói em không có ở đó, làm anh lo chết rồi. Còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì…”

Tống Hân Nghiêng nghe thấy sự quan tâm chu đáo như vậy, cái dâng lên trong lòng không phải là sự áy náy, mà là sự đè nén, sự phức tạp nói không rõ được.

Cô thấp giọng nói: “Tôi không sao, chỉ là bây giờ đang ở bệnh viện…”

Vô thức muốn giải thích, Khương Thu Mộc lập tức dùng ngón tay chỉ vào eo của cô.

Tống Hân Nghiên ngứa mà rụt người, ngẩng đầu lườm cô ấy.

Khương Thu Mộc chỉ vào mình, đôi môi tuyệt đẹp đóng mở không lời — tớ!

Tống Hân Nghiên gật đầu, lại mở miệng: “Đầu Gỗ bị bệnh rồi, có thể cần phải làm phẫu thuật, tôi…”

Khương Thu Mộc nghe thì sốt ruột, giật lấy điện thoại: “Cậu Dạ, xin lỗi, không chào hỏi một tiếng thì đã chạy tới mang Hân Nghiên đi. Tôi cũng thật sự bị dọa sợ quá, từ bé đến lớn, đừng nói bị bệnh, tôi ngay cả thuộc cũng chưa từng uống mấy lần, vừa nghe nói phải phẫu thuật, lúc đó lục thần vô chủ. Thủ đô này tôi lạ nước lạ cái, chỉ có một người chị em là Hân Nghiên ở đây, cho nên mới vội vàng gọi cô ấy tới.”

“Vừa rồi Hân Nghiên nói, anh cũng nằm viện, thực sự rất xin lỗi. Có điều nhà anh dù sao cũng ở đây, chắc sẽ không tranh Hân Nghiên với tôi đâu nhỉ? Aiya dù sao hai người là vợ chồng, sau này có thời gian gặp mặt, anh bây giờ cũng nằm viện, muốn làm gì cũng không làm được, cậu Dạ không để bụng đâu nhỉ?!”

Những lời này rất liên kết, Tống Hân Nghiên nghe mà cũng cạn lời, Dạ Vũ Đình có thể nói gì?

Anh ta là một người đàn ông trưởng thành tinh ý, ôn hòa rộng lượng còn rất lịch sự, sau đó cười ôn hòa nói: “Hai người là bạn tốt, cô ở chỗ chúng tôi bị bệnh rồi, Hân Nghiên chăm sóc cô cũng là nên làm. Chỉ là Hân Nghiên còn phải đi làm, hai người đều là con gái, không an toàn, hay là tôi phái người tới chăm sóc?”

“Không cần không cần.” Khương Thu Mộc vội từ chối: “Tôi vào giai đoạn đầu chỉ là điều dưỡng cơ thể, sau phẫu thuật cũng chủ yếu là điều dưỡng và quan sát, không phải hoàn toàn không thể tự lo liệu. Chỉ là ở đây chỉ có một mình tôi, tôi chán, có một người quen ở cùng thì tốt, không phải thật sự cần cô ấy giúp tôi làm gì cả.”

Nói đến đây, Dạ Vũ Đình chỉ có thể nhẹ giọng đáp lại.

Anh ta dặn dò hai câu bảo hai người bọn họ đừng mệt quá là được, cũng thuận tiện chúc cô ấy sớm bình phục, lúc này mới kết thúc cuộc gọi.