Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 772




CHƯƠNG 772

Tống Thanh Hoa vui vẻ đồng ý.

….

Ban đêm.

Nhóm người Tống Hân Nghiên ăn xong đi ta ngoài, trăng cũng đã lên cao.

Dạ Khải Trạch đích thân đưa Tống Thanh Hoa về khách sạn.

Tống Hân Nghiên và Tống Vũ Đình tiễn hai anh em Tống Dương Minh.

Đi đến khách sạn mà bọn họ ở.

Tống Dương Minh kéo Tống Hân Nghiên sang một bên nhỏ giọng căn dặn: “Bên phía Hải Thành còn có việc, ngày mai anh phải trở về. Tống Mỹ Như ở lại đây, em với cô ta có thù oán, đề phòng một chút.”

Tống Hân Nghiên bật cười: “Anh, đó là em gái ruột của anh đấy.”

Tống Dương Minh bất lực xoa đầu cô: “Em cũng là em gái của anh, còn là cô bé ngốc cùng nhau trưởng thành, không dặn dò một chút anh sẽ không yên tâm.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy sự ấm áp, cười đến mức lông mày cong lên, vành mắt nóng lên.

Cô vội vàng cúi đầu chớp mắt, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong đáy mắt.

“Vâng.” Tống Hân Nghiên cảm thấy cổ họng mình đông cứng lại: “Anh, anh cũng quá xem thường em rồi, lúc đó khi ở Hải Thành cô ta là bại tướng dưới tay em. Đến thủ đô, đây không phải là địa bàn của nhà họ Tống, cô ấy càng không đáng nhắc đến.”

Ở cách đó không xa, Tống Mỹ Như nhìn hai người thì thầm thân mật như vậy, trong lòng hận Tống Hân Nghiên muốn chết, ánh mắt giống như con dao, hung hăng đâm lên người Tống Hân Nghiên.

Lúc Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đưa tất cả mọi người về nhà đã gần sáng.

Hai người đều vô cùng mệt mỏi.

Vừa vào đến cửa, điện thoại của Dạ Vũ Đình lại vang lên.

Anh ta nhận điện thoại, bước chân đột nhiên dừng lại, ra hiệu cho Tống Hân Nghiên bảo cô đi nghỉ ngơi trước.

Tống Hân Nghiên gật đầu, đi vào phòng.

Dạ Vũ Đình ở bên ngoài nhận điện thoại, vừa cúp điện thoại, ở đầu cầu thang an toàn, đột nhiên có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi ra.

Dạ Vũ Đình không chú ý đến, xoay người đi vào nhà.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lại đột nhiên ra tay, dùng tay đánh vào cổ anh ta.

Đầu Dạ Vũ Đình đột nhiên cứng lại, lúc phản ứng lại, đã hoa cả mắt.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lặng lẽ đỡ lấy anh ta, kéo anh ta ra khỏi cửa, lại nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại.

Tống Hân Nghiên đang ở trên tầng không hề biết những chuyện này.

Vất vả cả một ngày, cô đã mệt đến mức sức cùng lực kiệt, trở về phòng vật lộn tắm rửa, sau đó ngã xuống giường, rồi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm.

“Thình, thình, thình!”

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa!