Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 732




Chương 732

“Tôi đã làm ra nghiệt gì đây chứ, đứa con trai hiếu thuận, bởi vì một cô gái vậy mà mặc kệ cả mẹ và em gái…”

Dạ Vũ Đình chịu đựng nhắm mắt lại: “Con không nói mặc kệ.”

Lâm Tịnh Thi vẫn khóc như cũ.

Dạ Khải Trạch bị làm cho đau đầu, bực bội nhăn mày: “Đây là thái độ mà còn dành cho người nhà sao? Dạ Vũ Đình, đó là mẹ con!”

“Ba!”

“Mẹ con nói sai cái gì ? Tống Hân Nghiên là vợ con, nhưng bây giờ trước mặt con là mẹ của con, chịu liên lụy chính là em con! Con thích ai, muốn kết hôn với ai ba mặc kệ, nhưng con cưới cô gái này, vừa vào nhà đã hại nhà ta không có ngày yên ổn, đây là sự thật!”

Dạ Vũ Đình không dám tin nhìn ba mình, thất vọng nói: “Vốn dĩ con nghĩ ba sẽ khác, ít nhất trong nhà này, ba cũng hơi thích Hân Nghiên, là nguời nói lí. Biết Hân Nghiên bị oan, ba sẽ nghĩ cách cứu cô ấy ra. Ba có biết lúc ba đồng ý giúp con rất cảm động không! Hình tượng của ba trong lòng con vĩ đại thế nào !”

Hai ba con không nhường nhịn mà nhìn nhau.

Dáng vẻ Dạ Khải Trạch lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc.

Dạ Vũ Đình trào phúng: “Thì ra tất cả là do con nghĩ nhiều rồi. Mẹ là một một người phụ nữ, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết bao che khuyết điểm cưng chiều, mà ba, giờ ba khác gì mẹ đâu? Không phân trắng đen, võ đoán chuyên quyền. Nếu Như Tuyết là đồng lõa thật, lúc này chúng ta bao che nó, lần sau đâu? Hôm nay nó dám cung cấp độc cho người ta, lần sau có thể đưa dao hay thậm chí là đâm vài nhát ! Nếu nó bị oan, pháp luật sẽ trả lại công bằng cho nó. Cho dù không có pháp luật, người làm anh như con cũng sẽ không mặc kệ. Nhưng đây không phải lý do để ba mẹ đổ hết trách nhiệm lên đầu của Hân Nghiên!”

Anh ta cúi đầu, không nhìn ba mẹ, mất mác nói: “Giờ con bắt đầu hối hận, tối qua con không nên sắp xếp máy bay đưa Như Tuyết đi…”

Con trai tranh chấp với chồng, Lâm Tịnh Thi sợ tới mức trực tiếp quên khóc.

Bầu không khí trong phòng khách như đóng băng lại, nhất thời yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng một cái kim rơi xuống.

Tiếng điện thoại bỗng vang lên, đánh vỡ giằng co.

Dạ Vũ Đình nghe máy: “Chuyện gì?”

“Cậu chủ, đã điều tra ra. Đêm qua cô Như Tuyết bị bắt là do Tưởng Tử Hàn. Anh ta không biết bằng cách nào mà có được tin tức, là người của anh ta báo cảnh sát…”

Dạ Vũ Đình cắn chặt răng, cơ trên mặt bởi dùng sức mà cứng đờ ra.

“Biết rồi!”

Cúp điện thoại, anh ta nói với Dạ Khải Trạch: “Là Tưởng Tử Hàn báo cảnh sát chặn Như Tuyết lại. Anh ta làm như vậy, nói thật, con cũng không bất ngờ, dù sao một trong những người bị hại là con gái của anh ta.”

Dạ Vũ Đình trầm giọng nói với cha mẹ : “Chuyện này con sẽ xử lý, hai người đừng nhúng tay , cũng xin hai người đừng đổ trách nhiệm lên Hân Nghiên, cô ấy vô tội, cô ấy cũng là người bị hại!”

Giọng điệu của con trai quá nghiêm túc, Lâm Tịnh Thi sợ tới mức không dám nói gì, trơ mắt nhìn con trai quay người bỏ đi.