Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 729




Chương 729

Lâm Tịnh Thi tái mặt.

Dạ Như Tuyết trừng to mắt, sợ hãi lùi lại nấp sau lưng mẹ.

Lâm Tịnh Thi vỗ vỗ tay con gái an ủi, cố tỏ ra vẻ đứng lên: “Anh cảnh sát, không biết các anh có chuyện gì?”

Cảnh sát nhìn tấm ảnh trong điện thoại đối chiếu với Dạ Như Tuyết, gật đầu, rồi lấy lệnh bắt giam ra: “Mời cô Dạ theo chúng tôi đi về phối hợp điều tra.”

Vẻ mặt Lâm Tịnh Thi khó coi, vội vàng che trước người Dạ Như Tuyết: “Con gái tôi phạm vào chuyện gì mà các anh muốn bắt nó? Nó là một cô gái lương thiện tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì phi pháp đâu…”

“Có làm hay không không phải do bà nói, cũng không phải do chúng tôi quyết định, xin phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi.”

Vì cảnh sát đã trả lời chặn Lâm Tịnh Thi qua một bên, hai cảnh sát khác đi lên bắt lấy Dạ Như Tuyết.

Dạ Như Tuyết thét chói tai trốn tránh: “Buông ra… Mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi… Mẹ, mẹ nhanh cứu con.”

Lâm Tịnh Thi đỏ hoe mắt, nhưng không có cách gì chỉ có thể túm lấy cảnh sát, khóc la không cho họ đi:” Muốn đưa thì hãy đưa tôi đi.”

Cảnh sát lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Bà Dạ, xin hãy phối hợp với chúng tôi. Bà đây là đang cản trở công tác điều tra, bao che cho người có hiềm nghi. Tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ truy cứu tội danh giúp đỡ cô Dạ thuê máy bay chạy trốn ra nước ngoài có mấy người. Máy bay là do cậu Ba nhà họ Dạ sắp xếp phải không?”

“Không phải!”

Lâm Tịnh Thi cuống cuồng lắc đầu phủ nhận.

Bà ta yêu chiều con gái nhưng không ngu.

Con gái đã vướng vào rồi, bản thân có khả năng cũng không thể thoát khỏi liên can, tuyệt đối Không thể khiến con trai cũng bị liên luỵ vào.

“Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra, bà Dạ, nếu bà còn gây trở ngại điều tra, chúng tôi chỉ có thể bắt luôn cả bà đưa đi .”

Cảnh sát đưa Dạ Như Tuyết đi.

Lâm Tịnh Thi ngồi phịch ra sàn máy bay khóc.

. . . . . .

Biệt thự Lộc Hồ.

Dạ Vũ Đình về đến nhà, vừa chuẩn bị ngủ, Dạ Nhất liền vội vàng gõ cửa tiến vào: “Cậu chủ, bà chủ và cô chủ đã xảy ra chuyện.”

Dạ Vũ Đình bật dậy khỏi giường: “Chuyện thế nào?”

Dạ Nhất thở hổn hển nói: “Cụ thể còn không rõ, chỉ biết là máy bay còn chưa cất cánh đã bị cảnh sát chặn lại. Bọn họ bắt cô Như Tuyết đi. Ông chủ đã đi đến cục cảnh sát trước rồi, cậu cũng nhanh chóng đi qua đi.”

Nói xong, anh ta đẩy xe lăn tới.

Dạ Vũ Đình có thể tự đi đường, nhưng vẫn còn chưa linh hoạt.

Lúc này đây, ngồi xe lăn là nhanh nhất.

Dạ Vũ Đình nhanh chóng thay quần áo, ngồi lên xe lăn, đi ra ngoài với Dạ Nhất.