Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 718




Chương 718

Anh nhớ rõ hai người không có quan hệ huyết thống gì.

Nhưng tại sao lại có một phần giám định xác nhận quan hệ mẹ con trong đầu chứ? !

Cố Vũ Tùng bất giác cau mày, cố gắng nghĩ thêm điều gì đó, nhưng nghĩ đến đây, đầu anh ta lại đau như bị kim đâm …

“Cốc cốc!”

Mặt bàn bị gõ.

Cố Vũ Tùng giật mình, tỉnh táo lại.

Tưởng Tử Hàn khẽ cau mày: “Cậu bị sao vậy?”

Cố Vũ Tùng hít một hơi, phát hiện đầu mình mồ hôi nhễ nhại, vội lấy khăn giấy ra lau mồ hôi.

“Không có gì.”

Anh không biết phải nói thế nào về những gì vừa xảy ra nữa.

Tưởng Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh con gái, cắt bỏ con tôm càng cay trên đũa của con gái và thay vào đó là một miếng khoai mỡ trắng, nhưng lại nói chuyện với Cố Vũ Tùng: “Từ tốn chút đi, còn chưa tới 30 đã thân hư suy nhược, không phải là một dấu hiệu tốt đâu. ”

Cố Vũ Tùng: “…”

Tưởng Minh Trúc: “…”

Hai người một lớn một nhỏ đồng thời im lặng.

Nhưng nội dung của sự im lặng là khác nhau.

Tưởng Minh Trúc đang tiếc nuối con tôm càng.

Cố Vũ Tùng chấn kinh mà ôm lấy chỗ thận của mình.

Anh ta khó khăn hỏi: “Anh Tử Hàn, rốt cuộc anh có hiểu lầm gì về quả thận của em vậy?”

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhắc anh ta từ tốn chút rồi.

Anh ta là một thanh niên khỏe mạnh, thân hình cường tráng, tuy mê cái đẹp, nhưng không có bừa bãi…tóm lại hư cái gì thì hư chứ không thể thận hư được!

Vẻ mặt của Cố Vũ Tùng tỏ ra kiên định: “Đừng thấy em bình thường có chút cà lơ phất phơ, còn thích tán gái, nhưng thực ra trong lòng em chỉ thích sự nghiệp thôi! Đối với em, phụ nữ gì đó thà thiếu còn hơn bừa bãi, tuyệt đối không tùy ý đến mức như anh nghĩ đâu. Còn nữa.”

Vẻ mặt anh ta sợ hãi: “Có vết xe đổ của anh, em làm gì còn dám đi vào nữa…”

Đang nói chuyện, người phục vụ dẫn một nhóm người vào cửa.

Đó là Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh.

Khuôn mặt ỉu xìu của Tưởng Minh Trúc lập tức sáng lên: “Tống Hân Nghiên!”

Cô bé nhí nhảnh nhảy khỏi ghế sô pha, vui vẻ chạy về phía đám người: “Mọi người cũng tới đây ăn cơm sao?”

Tống Hân Nghiên sững người, ánh mắt dời khỏi cô bé nhỏ, rơi xuống chiếc bàn đằng sau cô bé.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng cũng đúng lúc đang nhìn về phía cô.

Hai đám người nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.

Tưởng Minh Trúc hoàn toàn không để ý tới con sóng giữa những người lớn: “Ăn cơm mà ít người thì không ngon. Con đã gọi rất nhiều món, trong đó có mấy món mẹ thích ăn đó, chúng ta cùng ăn đi.”