Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 703




Chương 703

Dạ Vũ Đình gõ nhẹ vào tay vịn xe lặn, trầm ngâm nói: “Một khi nhà họ Tưởng rút đơn kiện, Hân Nghiên sẽ được thả ra. Tuy bị giam vài ngày, nhưng đối với cô ấy mà nói sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn. Nhưng…”

Sao anh ta có thể thuận nước giong thuyền đẩy chuyện tốt đó tới trước mặt Tưởng Tư Hàn chứ!

Khóe môi Dạ Vũ Đình cong lên, để lộ ý cười đầy quyến rũ: “Thả người ra trước khi Tưởng Tư Hàn ra tay.”

“E là không dễ.” Dạ Nhất nghĩ ngợi nói.

“Xuống tay từ cái chết của Dương Liễu đi, cậu sai người kiểm nghiệm tử thi lại lần nữa, hẳn sẽ có kết quả không tin nổi.”

Dạ Nhất khó hiểu: “Xác chết đã được khám nghiệm nhiều lần rồi, bà ta thật sự đã chết vì nhồi máu cơ tim. Và nguyên nhân chính dẫn đến chuyện này chính là cú đấm của mợ chủ, thế nên dù có kiểm tra cỡ nào đi nữa thì cô ấy vẫn không thoát khỏi liên quan.”

“Sợ gì chứ, bảo cậu đi thì cứ đi đi.” Dạ Vũ Đình lạnh lùng liếc anh ta: “Dù phải ngồi tù thì cũng phải cố gắng tranh thủ chút ích lợi, ít nhất phải để mợ chủ mấy người thấy được chúng ta cũng đã cố gắng hết sức. Thành công hay không không sao cả, dù sao cũng tốt hơn chuyện chúng ta ở đây cố gắng cả nửa ngày, cô ấy lại cho rằng chúng ta chẳng làm gì hết.”

“Vâng.”

Dạ Nhất nhận lệnh, lập tức xoay người chấp hành.

. . .

Khách sạn.

Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh vừa trở về, luật sư và pháp y do hai người dẫn tới cũng đã mang theo kết quả quay lại.

Pháp y đưa ra một phần tư liệu: “Kết quả khám nghiệm tử thi hoàn toàn không có vấn đề gì cả, Dương Liễu xác thật chết vì nhồi máu. Tôi đã đọc qua cuộc sống thường ngày của Dương Liễu khi còn sống trong hai năm gần đây, mặc dù có tiền căn bị nhồi máu, nhưng người phụ nữ này vẫn còn rất trẻ, cuộc sống cũng phong phú, hơn nữa cơ thể cũng rất khỏe mạnh, không giống kiểu người bị đấm một cú là dẫn tới nhồi máu ngay. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, không có bằng chứng xác thực. Mặt khác…”

Anh ta lấy một tờ báo cáo kiểm tra ra: “Tôi phát hiện trong tờ xét nghiệm công thức máu của cô ta có điểm bất thường, tôi nghi rằng có nguyên nhân gì khác đã dẫn tới bệnh nhồi máu cấp của Dương Liễu chứ không phải do cú đấm của cô Tống…”

Khương Thu Mộc vội cầm lấy tờ báo cáo xét nghiệm kia, tuy cô ấy đọc không hiểu, nhưng cuối cùng cũng có hy vọng rồi.

“Có thể kiểm chứng không? “

Pháp y lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có biện pháp xác nhận, vậy nên những thứ này đều chỉ là suy đoán của tôi. Quan trọng nhất là bọn họ cũng không tính để chúng tôi kiểm chứng. Khi tôi nộp báo cáo để nghị khám nghiệm lại đã bị từ chối ngay tại chỗ. Hơn nữa lúc gần về tôi còn nghe nói xác của nói Dương Liễu sắp bị đưa đi hỏa táng. Muốn kiểm chứng suy luận này, tôi chỉ có thể đích thân đi khám nghiệm tử thi, nhưng theo tình hình bây giờ thì xem ra thật sự rất khó khăn.”

Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh liếc mắt nhìn nhau.

Tống Dương Minh trầm ngâm nói: “Để tôi nghĩ cách.”

Khương Thu Mộc gấp đến độ đứng ngồi không yên, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, cô nhớ tới một người: “Cố Vũ Tùng! “

Cô ấy hưng phấn nói: “Dạo này Cố Vũ Tùng đang làm việc ở thủ đô. Địa vị của nhà họ Cố ở Hải Thành rất đặc biệt, bên cạnh đó, quan hệ với nhà họ Tưởng cũng rất sâu sắc, mạng lưới quan hệ rộng hơn chúng ta nhiều, để tôi gọi cho anh ta thử.”