Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 678




CHƯƠNG 678

Không ai chú ý tới, lúc cô ta nói chuyện, đáy mắt lóe lên ác độc.

Đứa bé chuyển tới phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn đích thân trông giữ trước giường bệnh.

Tưởng Minh Trúc mở mắt, đôi mắt tròn xoe lập tức xoay chuyển một vòng quanh phòng bệnh.

Nhưng ngoại trừ ba cô bé, cô bé không nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Sự lạc lõng trên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc thật khiến người ta không đành lòng.

Tưởng Tử Hàn cau mày: “Con muốn tìm gì?”

“Tống Hân Nghiên ạ.”

Cô bé rất yếu ớt, giọng lại rất đương nhiên, có chút tủi thân: “Con vừa chảy máu vừa ói máu, giống máy phun máu vậy, sao mẹ không đến thăm con?”

Tưởng Tử Hàn im lặng.

Cô bé vô cùng ủ rũ, khuôn mặt nhỏ đầy thất vọng: “Sao con không mất máu quá nhiều chứ? Mất máu quá nhiều, ba sẽ có thể đi tìm mẹ đến truyền máu cho con rồi.”

Tưởng Tử Hàn đau lòng lại tức giận, còn có chút oán trách.

Tâm trạng anh cực kỳ phức tạp, giọng lại khó được dịu dàng: “Con sẽ không sao. Bạn nhỏ qua sinh nhật bốn tuổi đều lớn rồi, sẽ không yếu ớt như trước đây nữa…”

Tưởng Minh Trúc không được an ủi: “Ông Tưởng, ba như vậy sẽ không có vợ. Theo đuổi vợ, chính là phải bất chấp lợi dụng tất cả điều kiện có lợi. Ba…haiz, bỏ đi, con nói ba cũng không hiểu…”

Ông cũng lấy người khác rồi, cô bé còn lo gì nữa.

Ngoài cửa.

Sở Thu Khánh mặt không biểu cảm dừng lại, sữa nóng trong tay như không phải tản ra hương sữa, mà là châm chọc và trào phúng nồng đậm.

Tiện nhân Tống Hân Nghiên đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, khiến một đứa bé cũng nhớ mãi không quên cô như vậy!

Sở Thu Khánh siết chặt ly, lập tức xoay người rời đi.

Tống Hân Nghiên lúc phát bệnh nhìn thì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại căn bản liền không sao rồi.

Cô và Dạ Vũ Đình im lặng quay về biệt thự Lộc Hồ.

Dạ Vũ Đình cả đêm không ngủ, quầng mắt đen thui, đáy mắt giăng đầy tia máu mỏi mệt: “Phòng ở lầu hai của em anh không cho người động vào, về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói xong, anh ta điều khiển xe lăn cũng muốn về phòng.

“Vũ Đình.” Tống Hân Nghiên gọi anh ta lại, chân thành nói: “Cảm ơn anh!”

Dạ Vũ Đình bất đắc dĩ quay đầu, bao dung nắm tay cô: “Anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất kỳ chuyện gì nữa.”

Anh ta vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay cô, rũ mắt nói: “Tối qua là anh quá nôn nóng, thời gian chúng ta ở chung quá ngắn, em không thích ứng cũng bình thường.”

Nói tới đây, Dạ Vũ Đình khựng lại một lát, mới ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng sáng rỡ nhìn cô, trịnh trọng nói: “Dù sao chúng ta đã kết hôn rồi, có đủ thời gian để từ từ bồi dưỡng tình cảm. Hôn nhân cưới trước yêu sau càng bền vững lâu dài. Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ có đủ nhẫn nại chờ đợi, đợi em chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi em tiếp nhận anh.”