Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 655




CHƯƠNG 655

Con trai út mà bà ta yêu thương nhất lại vì cái đồ đê tiện Tống Hân Nghiên mà cắt đứt quan hệ với gia đình ư?

“Mẹ!” Dạ Như Tuyết bị ánh mắt ban nãy của anh ba nhà mình khiến cho da đầu tê dại.

Cô ta vội vàng kéo lấy mẹ: “Anh… anh ba mệt rồi, chúng, chúng ta đi trước đi ạ.”

Không cho Lâm Tịnh Thi thời gian phản ứng, cô ta lập tức kéo mẹ chạy ra ngoài cửa.

Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất.

Dạ Nhất thu lại đống giấy tờ và ảnh ở khắp phòng.

Dạ Vũ Đình nhìn ảnh trong tay với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn trên lầu im lặng không tiếng động, dần dần vo bức ảnh lại thành một nắm.

Tống Hân Nghiên, đây là cơ hội cuối cùng của em!

Mong rằng những lời em nói là thật lòng, nói được làm được!

Trên tầng.

Tống Hân Nghiên vừa bước vào phòng, lớp ngụy trang khắp người bỗng chốc tan tành.

Cô đi vào phòng tắm, rửa sạch hết mệt mỏi trên người.

Trên gương đầy hơi nước in lên khuôn mặt mơ hồ, Tống Hân Nghiên sững sờ, vươn tay lau sạch hơi nước.

Người phụ nữ trong gương đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt bình tĩnh xen lẫn nét mệt mỏi khó nhận ra.

Tống Hân Nghiên im lặng hồi lâu mới khẽ nói với bản thân ở trong gương: “Tống Hân Nghiên, tất cả những chuyện quá khứ đã được lật sang trang mới rồi, sau này mày chính là Tống – bất khuất – Hân Nghiên không thể đánh bại, cố lên!”

Làm động tác cố lên, mặc đồ ngủ bước ra ngoài với vẻ tràn đầy khí thế.

Ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên tới PL nộp đơn từ chức.

Sau khi John biết được cô muốn từ chức, tuy rằng thấy bất ngờ nhưng lại cảm thấy rất có lý.

Dù sao thì màn cầu hôn đó của cậu ba nhà họ Dạ cũng đã lên hot search.

Đơn từ chức của Tống Hân Nghiên vốn không cần thông qua John.

Nhưng thân phận của cô đặc biệt, có năng lực lại vừa có đóng góp.

Chu Cao Tuấn và Đường Vũ Diệp đều muốn giữ người nhưng cũng biết mình không giữ được, bèn dẫn cả người lẫn đơn tới văn phòng tổng giám đốc.

Hai người đều háo hức mong đợi John có thể khiến Tống Hân Nghiên từ bỏ suy nghĩ này.

Ông chủ lai mấy dòng máu này nhìn Tống Hân Nghiên chăm chú: “Quyết định rồi à? Hiếm lắm mới gặp được nhân viên khiến tôi hài lòng, nói thật, tôi luyến tiếc cô.”

“Quyết định rồi ạ.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, khom lưng chào anh ta: “Thời gian này, cảm ơn anh và mọi người trong công ty đã chăm sóc. Không thể tiếp tục ở lại đây làm việc, tôi rất lấy làm tiếc nuối.”