Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 573




CHƯƠNG 573

Dặn dò xong, bà ta đích thân đẩy con trai vào phòng, từ đầu đến cuối đều hằm hè với Tống Hân Nghiên.

Dạ Như Tuyết khoác tay Tống Hân Nghiên cứ như quen thân lắm rồi, khẽ giọng xì xào: “Đừng chấp nhặt với mẹ em, bà ấy đối với anh ba của em là kiểu cuồng con. Tính chiếm hữu cực mạnh, cho dù là ai muốn cướp con trai của bà ấy, bà ấy đều có thái độ như vậy hết.”

Tống Hân Nghiên phì cười, cô gái này thẳng tính không chút dè chừng mưu tính gì, ở trong nhà quyền quý như nhà họ Dạ đúng là hiếm thấy.

Thiện cảm với Dạ Như Tuyết của cô càng tăng lên: “Không sao. Chị có thể hiểu được mà.”

“Chậc, anh em thực sự mèo mù vớ cá rán rồi, sao lại có thể gặp được một người dễ tính mặc cho người khác dày vò mình như chị thế. Chị sẽ bị anh ấy bắt nạt chết mất thôi.”

Tống – cá rán – Hân Nghiên: “Không đâu…”

Vào phòng khách, trong nhà không có ai khác cả.

Dạ Như Tuyết giải thích: “Ba với anh trai em vẫn chưa xong việc, có thể buổi tối mới về.”

Tống Hân Nghiên khẽ thở phào.

Lâm Tịnh Thi đau lòng con trai: “Hành lý đã cho người đưa lên phòng con rồi, cho người đưa con đi tắm rửa nghỉ ngơi chút nhé, lúc ăn cơm mẹ sẽ gọi con.”

Trong biệt thự nhà họ Dạ có thang máy, vừa hay tiện cho xe lăn của Dạ Vũ Đình ra vào.

Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết đưa Dạ Vũ Đình vào phòng.

Đang định rời đi thì người hầu bỗng ôm mấy đồ trải giường tới.

“Cô Tống, cô xem trải cái ga giường nào?”

Tống Hân Nghiên hoa cả mắt: “Hỏi cậu ba đi, đây là phòng của anh ấy mà.”

Lâm Tịnh Thi vốn đã đi ra ngoài chợt dừng chân.

Bà ta bất mãn quay đầu: “Tống Hân Nghiên, cô có ý gì đây?”

Tống Hân Nghiên nghệt ra.

Những người khác cũng hoang mang.

Lâm Tịnh Thi lạnh giọng nói: “Lúc đầu ở bệnh viện, là ai thề son sắt rằng cho dù con trai tôi có què có tật cũng không bỏ không rời? Có phải cô định lật lọng không hả? Mới qua bao lâu đâu chứ, cô không những không chăm sóc nó mà còn muốn tách ra không ngủ với nó. Buổi tối nó khát nó đói, muốn đi nhà vệ sinh, cô không ở đấy thì ai chăm sóc nó đây?”

Tống Hân Nghiên: “…”

“Mẹ!” Dạ Vũ Đình nhíu mày: “Buổi tối con sẽ không đói không khát, cũng sẽ không muốn đi vệ sinh. Con và Hân Nghiên còn chưa kết hôn, sao có thể thiệt thòi để cô ấy ở trong phòng con được?”

Dạ Như Tuyết cũng nói: “Đúng vậy đó mẹ, mà cho dù chị dâu và anh ba kết hôn rồi thì cũng không thể làm khó người ta như thế được mà. Mẹ xem anh ba như này, lại nhìn cơ thể mảnh mai này của chị dâu, cũng không giống có thể nâng anh ba lên bế anh ba dậy được đâu. Nếu buổi tối thật sự cần gì, để Dạ Nhất ở chung không phải tiện hơn sao?”

Lâm Tịnh Thi tức giận không thôi: “Rồi, được thôi, các con ai cũng có lý hết, chỉ có mẹ là không biết làm người. Thích làm gì thì làm, mẹ chả lo nữa!”

Đang lúc tức giận muốn rời đi thì lại thấy người hầu ôm ga giường dè dặt rụt vào một góc, cơn tức của bà ta càng trào lên không có chỗ xả: “Cô còn ngơ ra đó làm gì? Phòng bếp không có gì cần làm sao? Còn không mau đi xuống đi, muốn đói chết ai thế hả!”

Người hầu không dám hé tiếng nào, vội vàng bỏ ga giường xuống, vội vàng chạy theo Lâm Tịnh Thi.