Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 569




CHƯƠNG 569

Mùi hương thơm ngọt sẵn có trên người cô như vương lên mặt, cổ và tai của Dạ Vũ Đình.

Những nơi đã chạm qua nổi da gà sởn gai ốc.

Cả người anh ta ngơ ra…

Bác sĩ ở bên cạnh sực tỉnh, vội vàng lao tới trước giúp đỡ anh ta lên: “Đừng vội vàng, chầm chậm thôi, đừng đè lên chân.”

Người không dùng được hai chân nặng hơn người bình thường nhiều.

Một mình bác sĩ lại chẳng thể đỡ được Dạ Vũ Đình dậy.

Một đỡ một đè, thảm thịt như Tống Hân Nghiên suýt nữa ho ra máu, nhanh chóng dùng hai tay đỡ vai Dạ Vũ Đình dậy.

Sức lực đè lên người cuối cùng cũng nhẹ đi, giữa cô và Dạ Vũ Đình kéo dãn khoảng cách.

Cũng là khoảng cách này khiến cô phát hiện giữa hai chân của anh ta…

Thời gian như ngừng lại.

Tống Hân Nghiên đơ ra, không dám tin nhìn Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình cũng cứng đờ.

Mặt anh ta lúc trắng rồi đỏ, lúc đỏ lại trắng, ngại ngùng như muốn tràn ra khỏi người.

Bác sĩ lại chẳng hề phát hiện: “Cô Tống, cô giữ lấy anh Dạ đi, tôi…”

Hai người hoàn hồn lại, ngại ngùng càng nhiều tới mức có thể tỏa ra trong không khí.

“Không cần.”

Dạ Vũ Đình đẩy bác sĩ ra rồi cắn răng chống tay lên mặt đất, chợt lật người, tránh khỏi người Tống Hân Nghiên nằm sang một bên.

Đồ tập luyện rộng rãi che đi sự bất thường.

Nhưng sự xấu hổ và ngại ngùng vẫn lẳng lặng lan ra.

Dạ Vũ Đình khó xử nghiêng mặt đi, hít sâu một hơi, đè lại dục niệm đang xao động toàn thân.

Bác sĩ vội chạy đi đẩy xe lăn qua: “Cô Tống không bị thương chứ?”

“Không đâu.” Tống Hân Nghiên ngại ngùng lắc đầu, vội vàng bò dậy.

“Chúng tôi đỡ anh lên.” Cô thấp giọng nói với Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình lắc đầu từ chối, khàn giọng nói: “Gọi Dạ Nhất vào đây.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Dạ Nhất nhanh chóng chạy vào, cùng với bác sĩ một trái một phải, nửa đỡ nửa ôm đưa Dạ Vũ Đình lên xe lăn.

Bầu không khí không được bình thường.

Dạ Nhất rất tinh ý, kéo bác sĩ chạy đi.

Trong phòng trị liệu chỉ còn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình để khuỷu tay lên tay đỡ xe lăn, lấy tay đỡ trán, đỡ hồi lâu, khuôn mặt trầm mặc mới tốt hơn một chút.

“Xin lỗi.” Anh khàn khàn xin lỗi: “Anh không biết bản thân lại… lại ở trong tình huống như vậy… mà có phản ứng ấy…”

Tống Hân Nghiên thôi ngượng ngùng, cố mỉm khóe môi cười một cái.