Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 532




CHƯƠNG 532

Người bạn nhỏ mất kiên nhẫn hất văng tay của ba ra, vô tâm nói: “Đừng làm hư kiểu tóc của con, con không sao hết, chỉ nhất thời chưa thích nghi được thôi.”

Cô nhóc vừa nói vừa nhìn anh, khinh thường nhún bả vai nhỏ nhắn: “Hai người đều lớn hết rồi, đừng hối hận với lựa chọn của mình là được. Con không sao cả, dù sao từ nhỏ đến lớn, không có mẹ thì con vẫn trưởng thành bình thường.”

Ánh mắt của Cố Vũ Tùng phức tạp.

Tống Hân Nghiên thật sự có ma lực.

Cô chỉ mới sống cùng Tưởng Minh Trúc mấy ngày mà đã biến tiểu ma vương này như được đúc ra từ một khuôn với cô rồi.

Từ vẻ mặt đến thái độ… Nói không phải ruột thịt thì ai tin được chứ.

Ruột thịt…

Cố Vũ Tùng khẽ hoảng hốt.

Có thứ gì đó bất chợt lóe lên trong đầu, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã không thấy tăm hơi.

Lúc này, điện thoại của Tưởng Tử Hàn vang lên, là Chúc Minh Đức gọi đến: “Chuyện gì…”

Sắc mặt của anh thay đổi kịch liệt, lập tức nói ngay: “Được, tôi sẽ về ngay.”

Tưởng Tử Hàn cúp điện thoại xong, lập tức nói với tài xế: “Tăng tốc, đi thẳng tới sân bay.”

Cố Vũ Tùng vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tưởng Tử Hàn nói ngắn gọn: “Không có gì, là chuyện riêng trong nhà, cậu chỉ cần quản lý tốt chuyện ở Hải Thành là được.”

Biết mấy người Tưởng Tử Hàn sắp rời đi, Khương Thu Mộc vội vàng chạy tới sân bay.

Mặc dù trên gương mặt Tưởng Minh Trúc tỏ vẻ không có gì, nhưng tâm trạng của cô bé vẫn bị ảnh hưởng.

Khương Thu Mộc lấy kẹo do mình mua trên đường đến đây ra và dụ dỗ cô bé: “Ôi đừng như vậy mà, mặc dù sau này Hân Nghiên không thể làm mẹ của cháu nhưng vẫn có thể làm bạn tốt được mà. Mà nếu không, cô cũng có thể là cô Thu Mộc của cháu, là chị Thu Mộc của cháu.”

Tưởng Minh Trúc liếc mắt lườm cô ấy: “Đừng chiếm hời của cháu.”

Khương Thu Mộc nghẹn họng: “Này, con nhóc thối tha nhà cháu, cô chỉ lớn hơn cháu mấy giáp, làm chị của cháu thì đã sao, làm cô của cháu cô còn thấy lỗ đây này.”

Tưởng Minh Trúc cạn lời luôn, khinh bỉ nói: “Cái loại IQ được việc thì ít mà ăn hại thì nhiều như cô, cháu còn ngại mệt khi làm em gái cô nữa kìa.”

Khương Thu Mộc: “…”

Tưởng Minh Trúc “tỉnh đòn” này, tuổi còn nhỏ mà lòng đã sáng như gương rồi.

Khiến kẻ đầu sỏ gây chuyện như cô ấy đây sao có thể chịu nổi.

Loa phát thanh thông báo tình hình chuyến bay.

Tưởng Minh Trúc kéo vali bé bỏng của mình nhảy xuống ghế dựa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng nói non nớt dặn dò Khương Thu Mộc một cách vô cùng già dặn: “Tống Hân Nghiên cũng không thông minh hơn cô là mấy, mặc dù rất có cá tính nhưng vẫn ngốc nghếch, lại còn mềm lòng nữa. Cô là bạn tốt của cô ấy, nên chăm sóc cô ấy nhiều hơn đi, đừng để cô ấy bị người lừa bán còn đếm tiền giúp người ta.”