Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 530




CHƯƠNG 530

Cố Vũ Tùng vội vàng đuổi theo: “Này, anh Hàn, đợi em với…”

Tống Dương Minh quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nhanh chóng đi vào bệnh viện.

Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đã trở về phòng bệnh.

Tống Dương Minh ở đằng xa nhìn thấy em gái đã biến mất sau cửa phòng bệnh, lúc này anh ấy mới nhanh chân tiến lên, đột ngột kéo Khương Thu Mộc đang chuẩn bị bước vào phòng ra ngoài.

Khương Thu Mộc giật mình, vô thức định hét lên.

Tống Dương Minh vội vàng che miệng cô ấy lại, đè thấp giọng rồi nói: “Là anh, Tống Dương Minh.”

Khương Thu Mộc ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi theo anh ấy vào trong góc.

Tống Dương Minh nhướng mày hỏi: “Tại sao Hân Nghiên lại đến bệnh viện?”

Khương Thu Mộc vội vàng kể chuyện Tống Hân Nghiên suýt bị đụng xe, cả chuyện Dạ Vũ Đình anh hùng cứu mỹ nhân với anh ấy.

Tống Dương Minh trầm ngâm: “Anh đúng là một người anh trai thất bại, vì thế em ấy mới không chịu nói chuyện này với anh, một mình tha hương nơi đất khách quê người, yên lặng chịu đựng tất cả mọi thứ…”

“Anh Dương Minh, chuyện này không thể trách anh được. Hân Nghiên chưa từng trách cứ anh…”

Anh trai tuấn tú tỏa nắng như vậy, lúc ưu buồn thật sự muốn lấy mạng người ta mà.

Khương Thu Mộc cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.

Tống Dương Minh ngắt lời cô ấy, hỏi tiếp: “Anh mới chạm mặt với mấy người Tưởng Tử Hàn, bọn họ vừa đến để gây phiền phức cho Hân Nghiên à?”

Khương Thu Mộc bỗng cảm thấy hơi chột dạ, lí nhí kể lại chuyện vừa xảy ra.

“Anh Dương Minh, xin lỗi, em không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, em…”

Tống Dương Minh nhắm mắt lại: “Chuyện đã xảy ra rồi, nói những lời này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Khương Thu Mộc ngượng ngùng không dám nói tiếp.

Tống Dương Minh nói đầy vẻ bất lực: “Cảm ơn em vẫn luôn ở cạnh Hân Nghiên.”

Nói xong, anh ấy sải bước đi đến phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên và Dạ Nhất vừa nâng Dạ Vũ Đình lên giường bệnh.

Người nào đó đã gõ cửa phòng bệnh.

Tống Dương Minh bước vào: “Cậu Dạ, tôi là Tống Dương Minh, anh trai của Hân Nghiên, cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất của cậu thay em ấy và bồi thường cho cậu.”

Tống Hân Nghiên hoàn hồn từ trong cơn kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây, anh…”

“Em theo anh qua đây một lát.”

Tống Dương Minh cứ thế kéo Tống Hân Nghiên, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi phòng bệnh.

“Anh đã nghe Thu Mộc kể hết mọi chuyện rồi. Để một mình em đến đây, khiến em suýt nữa gặp chuyện không may là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo.”

Anh ấy vuốt đầu Tống Hân Nghiên: “Xin lỗi em.”

“Anh…”

“Em nghe anh nói hết đã.” Tống Dương Minh nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng đây không phải là lý do để em hành động theo cảm tính. Tống Hân Nghiên, cứu người là chuyện bình thường, vì cứu người mà bị thương thì càng bình thường hơn. Trong tình huống đó, người thường đều sẽ phản ứng theo bản năng. Bọn anh là quân nhân, còn những người lính cứu hỏa kia nữa, hằng năm mỗi người đều cứu được rất nhiều người. Chẳng lẽ bọn anh cứu được người nào thì cũng phải cưới người đó về nhà hết sao?”