Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 523




CHƯƠNG 523

Dạ Vũ Đình, xin lỗi anh, cũng cảm ơn anh.

Ngày hôm sau.

Tống Hân Nghiên lại chăm sóc Dạ Vũ Đình như không có chuyện gì xảy ra.

Dạ Nhất đi vào.

“Sếp, chuẩn bị xong cả rồi.”

Tống Hân Nghiên vờ như không biết: “Chuẩn bị cái gì vậy? Hôm nay có việc gì sao?”

“Ừ, trong công ty có chút chuyện, cần tôi đích thân đi một chuyến giải thích với bọn họ.”

“Giờ mà ra ngoài như thế sẽ dễ nhiễm trùng đấy.”

“Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần không quá lâu thì không sao cả.”

Dạ Vũ Đình vừa cười vừa đưa một cái ipad qua: “Ở bệnh viện chán quá, gần đây Hollywood có ra mấy bộ phim lớn đấy. Sao em không nhân dịp này mà giúp tôi xem thử một chút, chờ tôi quay về thì chúng ta cùng xem?”

Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta vài giây, cầm lấy ipad: “Được thôi.”

Dạ Nhất đi đến, đẩy xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Cửa khu nằm viện.

Một chiếc Rolls Royce Phantom đã được cải tạo lại đỗ ở đó.

Cửa xe đẩy ra, một mảng dốc từ bên trong trượt ra, nối với mặt đất.

Dạ Nhất đang chuẩn bị đẩy Dạ Vũ Đình lên xe.

“Dạ Vũ Đình.” Giọng nói trầm thấp của Tống Hân Nghiên vang lên từ khu nội trú.

Mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu.

Mắt Tống Hân Nghiên hơi nhíu lại: “Anh còn quay lại không?”

Dạ Vũ Đình sửng sốt một chút, dịu dàng cười: “Tôi chỉ đi xử lý chút chuyện thôi, còn phải chữa nữa mà, đương nhiên sẽ quay lại rồi.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô nhẹ nhàng đi đến, tay đặt lên tay đẩy của xe lăn: “Vậy để tôi đi cùng anh đi. Tôi nghĩ rồi, mặc dù Dạ Nhất chu đáo cẩn thận, nhưng cậu ấy cũng là đàn ông, đến lúc nếu cần giúp đỡ thì tôi cũng có thể phụ một tay.”

Vừa nói, cô vừa chuẩn bị đẩy xe lăn.

Dạ Vũ Đình quay lại, nắm chặt tay Tống Hân Nghiên: “Tôi đâu chỉ mang theo mỗi Dạ Nhất đâu, trên xe còn có cả tài xế và vệ sĩ nữa, có rất nhiều người ở đây mà.”

Lần đầu tiên Tống Hân Nghiên không cảm thấy khó chịu mà rút tay nữa: “Đúng vậy, nhiều người như vậy mà. Ngày đó anh bị thương cũng không thấy nhiều như thế.”

Cô gượng gạo nhếch khóe môi: “Nếu như tôi không đuổi theo ra đây, có phải anh định đến khi máy bay hạ cánh rồi cũng không nói cho tôi không?”

Cả trong xe lẫn ngoài xe chìm vào yên lặng.

Ánh mắt của Dạ Vũ Đình vừa né tránh vừa lúng túng.

Tống Hân Nghiên thấp giọng hỏi: “Anh có từng nghĩ rằng, anh cứ đi như thế sẽ khiến tôi thấy thế nào không? Dạ Vũ Đình, anh coi tôi là loại người gì thế?”