Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 508




CHƯƠNG 508

Cô sửng sốt giây lát, bỗng sực nghĩ tới điều gì.

Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra còn cầm theo một cái bô tiểu trong tay: “Là muốn cái này hả?”

Dạ Vũ Đình: “…”

Anh ta khó xử nói: “Em đặt lại chỗ cũ đi, đừng chạm vào mấy thứ đó.”

Tống Hân Nghiên cầm bô tiểu đến trước giường, đỡ anh ta ngồi dậy.

Nhưng Dạ Vũ Đình lại cầm lấy khăn ướt trên đầu giường, kéo tay Tống Hân Nghiên rồi mạnh mẽ lau cho cô: “Giữ lại một chút mặt mũi và tôn nghiêm cho tôi đi. Nếu để mọi người biết tôi để cô gái mình yêu làm những việc này, làm sao tôi còn mặt mũi nào ở bên ngoài được nữa? Sẽ bị trời phạt đó.”

Sau khi chắc chắn rằng tay của cô đã được lau sạch sẽ, anh ta mới chịu buông ra, nghiêm túc nói với cô: “Tôi bị thương nhưng chỉ bị thương ở chân thôi, tay không sao hết. Về sau cứ đặt bô tiểu ở dưới gầm giường, tôi tự lấy được.”

Tống Hân Nghiên gật đầu xong đi ra ngoài: “Xong thì gọi tôi.”

Dạ Vũ Đình cũng không gọi.

Tống Hân Nghiên tự canh thời gian, gõ cửa nhắc nhở rồi mới đẩy cửa đi vào.

Dưới gầm giường bệnh có ngăn kéo che lại, bô đi tiểu để bên trong.

Cô cứ thế mang vào WC đổ, rửa sạch xong lại mang ra, để trên ngăn kéo dưới giường.

Chẳng thèm để ý mà cười: “Anh không cần để ý chi cho mệt người, nếu như thật sự không chấp nhận được thì cứ coi tôi là bác sĩ đi. Trong mắt bác sĩ thì bệnh nhân chẳng phân nam nữ gì đâu.”

Dạ Vũ Đình: “…”

Rõ ràng trong lòng Tống Hân Nghiên bây giờ anh ta cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi.

Dù sao Dạ Vũ Đình cũng mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe không tốt, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Di động của Tống Hân Nghiên vang lên, có cuộc gọi đến.

Cô nhìn Dạ Vũ Đình, đi ra ngoài nhận cuộc gọi.

“Đầu Gỗ à.”

Tống Hân Nghiên sảy thai còn chưa hồi phục hoàn toàn, hai ngày nay lại không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt ảm đạm tiều tụy, nhìn qua còn giống bệnh nhân hơn cả Dạ Vũ Đình đang nằm trong phòng bệnh.

Khương Thu Mộc liếc phát đã thấy bất thường: “Cậu sao vậy? Sao cậu lại tiều tụy như thế?”

“Không có gì. Chắc tại mới đến nên chưa thích nghi được thôi.”

“Tống Hân Nghiên, hai đứa mình là ai hả, cậu nói dối nửa chữ thôi tớ liếc mắt cũng biết đó! Một là nói thật đi, hai là tớ lập tức mua vé máy bay đuổi qua bên đó, cậu tự chọn một cái đi.”

Tống Hân Nghiên thở dài, dựa vào tường cười khổ, quả nhiên người hiểu mình nhất mãi mãi là người bên cạnh mình.

Cô kể lại chuyện mình ngẫu nhiên gặp được Dạ Vũ Đình, rồi cả chuyện anh ta vì cứu mình mà bị thương.