Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 478




CHƯƠNG 478

Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn truyền đến: “Cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi qua tìm cậu.”

Cố Vũ Tùng ngỡ ngàng: “Anh Hàn? Anh tới Hải Thành à?”

Bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên thay đổi.

Cố Vũ Tùng mới sực phản ứng lại, che ống nghe, cố nén giọng tức giận: “Vẻ mặt của mấy người là sao đây? Chuyện này hoàn toàn không phải do anh Hàn làm đâu, đó là con của anh ấy mà!”

Đáy mắt của Khương Thu Mộc và Giang Bảo Lâm đều nén cơn giận, không ai lên tiếng.

“Cậu nói đi!” Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nói qua điện thoại.

Cố Vũ Tùng vội buông tay, đưa điện thoại trở lại tai.

Tuy anh ta tin không thể nào là Tưởng Tử Hàn làm, nhưng lần này anh tới thật sự quá đột ngột.

Đầu óc anh ta hơi rối bời, chần chừ một lúc, Cố Vũ Tùng thành thật nói: “Ở bệnh viện. Anh qua đây đi, em đang ở khoa sản, phòng V8.”

Ở đầu dây bên kia, trái tim Tưởng Tử Hàn bỗng dưng đập loạn nhịp.

Khoa sản?

Phòng V8?

Cố Vũ Tùng không phải bác sĩ phụ sản, cũng không nghe anh ta nhắc đến gần đây có người bạn nào phải vào khoa sản…

Không hiểu sao anh lại thấy hốt hoảng, sốt sắng dặn dò tài xế: “Tăng tốc tới bệnh viện!”

“Vâng!”

Tống Dương Minh xin nghỉ phép rời khỏi đơn vị ngay trong đêm.

Nhìn Tống Hân Nghiên không còn sức sống trên giường bệnh, anh ấy vừa đau lòng vừa phẫn nộ, mặt mày đỏ bừng tích tụ cơn giận.

“Không cần biết là ai! Tôi nhất định phải khiến kẻ đó phải trả giá!”

Cố Vũ Tùng cau mày: “Chuyện này tự anh Hàn sẽ…”

“Đừng nhắc tới cái tên này trước mặt tôi!”

Tống Dương Minh đột nhiên quay phắt người lại, lạnh lùng trừng mắt với Cố Vũ Tùng.

Anh ta cũng ôm một bụng lửa giận từ nãy tới giờ: “Mấy người có thái độ gì đấy? Chuyện này thì liên quan gì đến anh Hàn chứ? Anh ấy…”

“Tất cả im miệng đi!”

Khương Thu Mộc khẽ quát: “Mấy người đừng cãi nhau nữa, Hân Nghiên cần nghỉ ngơi. Ra ngoài mà cãi đi!”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh vừa đóng lại thì đã nghe tiếng bước chân dồn dập và lộn xộn vang trên hàng lang.

Đêm khuya bệnh viện rất yên tĩnh, tiếng bước chân giống như đang giẫm lên tim của từng người.

Mấy người cùng quay đầu lại nhìn thì thấy Tưởng Tử Hàn xuất hiện ở góc cua.

Anh nhìn đám người đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim chùng xuống, lập tức sải bước đi tới: “Mọi người…”