Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 436




CHƯƠNG 436

Tống Hân Nghiên lẳng lặng tắt Facebook đi, cất điện thoại vào rồi bất lực dựa vào lưng ghế, nhắm mắt không nói một câu.

Chẳng có gì phải uất ức cả.

Tống Hân Nghiên, đây là những gì mày nợ Tưởng Tử Hàn!

Chỉ là, Tưởng Tử Hàn à, kết quả như này, anh vừa lòng rồi chứ?

Tô Diễm An thấy thế lại không dám quấy rầy cô thêm nữa, chỉ rón rén lùi ra.

Khương Thu Mộc mặt đầy mồ hôi xồng xộc vọt thẳng vào, luống cuống nói: “Nghiên à, xin lỗi, xin lỗi cậu nhé, tớ gửi hai đoạn ghi âm đó vốn dĩ là muốn giải thích thay cho cậu, tiện thể nói sự thật cho Tưởng Tử Hàn biết. Không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, khiến mọi chuyện xảy ra như này…”

Tống Hân Nghiên mở mắt ra, bình tĩnh lắc đầu nói: “Không sao đâu, không có gì thê thảm bằng việc tớ đã đánh mất anh ấy cả. Bão giông muốn tới thì cứ để nó mãnh liệt hơn chút nữa đi, xem tớ có lùi bước hay không!”

Khương Thu Mộc áy náy đến đau lòng, tự tát mình một cái thật mạnh: “Thứ như mày không được tích sự, chỉ thấy ăn hại thôi!”

Cô ấy ném túi xách lên ghế sô pha: “Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, cho dù cậu có phải đối mặt với thứ gì đi nữa, chị đây đều sẽ gánh vác cùng với cưng!”

Cô ấy muốn bắt đầu từ đây trở về sau, mình sẽ theo sát Hân Nghiên không rời một tấc!

Câu lạc bộ đánh golf.

Dạ Vũ Đình cầm gậy đánh golf, vọng nhìn về phía lỗ golf ở phương xa.

Gậy vung lên một cái, trái cầu trên đất trực tiếp bay lên rơi vào tỏng lỗ.

Lệ Anh Vũ kẹp nách cây gậy đánh golf, vừa vỗ tay vừa nói: “Ở bên ngoài đang ầm ĩ đến long trời lở đất, thiên thời địa lợi nhân hòa, đúng thật là hoàn mỹ, anh còn chưa có ý định ra tay à?”

Người phục vụ đặt thêm một trái cầu nữa.

Dạ Vũ Đình thử thử tay cầm: “Không, còn chưa đủ!”

Lệ Anh Vũ có hơi tiếc nuối, khuyên nhủ: “Bây giờ cô ấy đang thê thảm lắm rồi, lúc này anh hùng cứu mỹ nhân thật sự rất thích hợp. Chín quá sẽ hóa bở đấy.”

Dạ Vũ Đình đánh trái cầu đi xa, tay khẽ che vành nón trông về phía trái cầu đang bay, mãi cho tới khi biến mất khỏi tầm mắt.

Anh ta ném gậy đánh golf qua cho người phục vụ, sau đó đi về phía dù che nắng.

Một nhân viên tạp vụ đứng bên cạnh lập tức mang chai rượu đỏ từ trong hộp đá ra, rót cho bọn họ.

Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, chậm rãi thưởng thức: “Cậu đã từng huấn luyện sói chưa?”

Lệ Anh Vũ thành thật lắc đầu: “Chưa từng.”

Khóe môi Dạ Vũ Đình khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Những người ngang bướng, cậu cứu cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ quay lại tát cậu một cái. Muốn thu phục cô ấy thì phải dồn vào chỗ chết, đến khi cô ấy không còn sự bướng bỉnh nữa, nhìn thấy cậu là sợ. Thói quen sợ sệt sẽ sinh ra sự ỷ lại và thuần phục theo bản năng.”

Anh ta liếc nhìn Lệ Anh Vũ, đắc ý nói: “Vận may của tôi lúc nào cũng rất tốt. Lúc đang lo không biết nên ra tay như thế nào, cô ấy lại tự cho tôi cơ hội đến cửa. Anh Vũ, nhớ kỹ, bây giờ còn chưa đủ thê thảm đâu!”