Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 396




Chương 396

Tống Hân Nghiên men theo ánh mắt của Khương Thu Mộc nhìn về phía giữa phòng tiệc, ban tổ chức đang tìm Tưởng Tử Hàn nói cái gì đó.

Người đàn ông cụp mắt lắng nghe. Mặc dù không làm gì hết, cũng không nói gì cả nhưng khí chất phi phàm kia, dù trong bữa tiệc đều là người tinh hoa thì anh cũng là hạc giữa bầy gà.

“Ông trời đóng lại cánh cửa này của cậu thì chắc chắn sẽ mở cho cậu cánh cửa khác. Tớ mất đi nhà họ Tống, mất đi người thân nhưng lại gặp được Tưởng Tử Hàn vào giây phút cuối cùng. Anh ấy chính là cánh cửa khác kia của tớ. Hơn nữa còn là cánh cửa rất lợi hại, là cánh cửa có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn, làm cho cả thể xác và tinh thần đều tin tưởng, ỷ lại vào nó.”

Lúc Tống Hân Nghiên nói những lời này, trong ánh mắt cô như có hai luồng ánh sáng, sáng ngời đến mức làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.

“Chậc!” Khương Thu Mộc nhịn cơn rùng mình nổi da gà xuống, chua thành chanh tinh: “Cầu xin cậu đấy, đừng có phát cơm chó trước mặt tớ được không, ngọt chết mất.”

Cô ấy xoa xoa da gà không tồn tại trên cánh tay, để thìa xuống rồi đứng dậy: “Đi nào, chị đây đưa cưng đi gặp một người.”

Không thèm để ý đến lời từ chối của Tống Hân Nghiên, cô ấy cứ thế lôi cô ra ngoài phòng tiệc.

“Ê, đi chậm một chút, tớ sắp ngã rồi này.” Tống Hân Nghiên kéo cô ấy dừng lại, sửa soạn lại lễ phục với mái tóc hơi loạn: “Rốt cuộc cậu định dẫn tớ đi gặp ai thế?”

Khương Thu Mộc cười thần bí: “Chờ lát nữa cậu sẽ biết thôi.”

Hai người đi vào khu phòng VIP.

Khương Thu Mộc dừng trước một phòng: “Tới rồi.”

Đẩy cửa đi vào.

Phòng rất lớn, có đủ cả nghỉ ngơi giải trí ăn cơm.

Bên trong không có một bóng người, chỉ có một ly cà phê nóng còn bốc hơi đặt trên bàn trà làm bằng đá cẩm thạch ở khu nghỉ ngơi.

“Người đâu?” Khương Thu Mộc nghi hoặc.

Tống Hân Nghiên lườm cô ấy một cái: “Cậu hỏi tớ hả?”

“Để tớ hỏi chút đã.” Khương Thu Mộc vừa nói vừa cầm điện thoại.

Chắc Tưởng Tử Hàn sắp bắt đầu đọc diễn văn rồi, Tống Hân Nghiên thúc giục: “Nhanh đi.”

Khương Thu Mộc đi ra ngoài gọi điện thoại.

Đôi giày trên chân hơi cọ vào chân, Tống Hân Nghiên tìm chỗ ngồi xuống, vừa mới cởi giày ra cho chân hóng gió.

“Cô Tống?”

Thì chợt có tiếng mở cửa vang lên.

Tống Hân Nghiên vội nhét chân lại vào giày, đứng lên, xấu hổ nhìn về phía cửa: “Anh Dạ… Thật là trùng hợp.”

Thoáng kinh ngạc một lát, cô bình tĩnh chào hỏi: “Sao anh Dạ lại ở đây?”

Khương Thu Mộc này lúc nào cũng khác người, không phải cô ấy đặc biệt đưa mình tới đấy để gặp Dạ Vũ Đình đấy chứ!

“Vừa đúng lúc đi ngang qua thì liền nhìn thấy…”

Vẻ mặt Dạ Vũ Đình ẩn ý cười, ánh mắt nhìn lên chân của Tống Hân Nghiên.

Rõ ràng là không nói gì nhưng lại giống như đã nói hết ra rồi.