Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 394




Chương 394

“Anh thế nào?”

Tống Hân Nghiên cười như không cười, khiêu khích anh: “Diệt khẩu em à? Hay là…”

Cô thổi bên tai anh, giọng điệu mờ ám: “… “làm” em?”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn bỗng tối sầm lại như màn đêm u tối, nhìn không thấy đáy.

Anh cúi đầu thật mạnh xuống, bá đạo bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, tiến hành công thành xâm chiếm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên, không khí trong phổi bị ép ra từng chút một, hai chân nhũn đi không thể đứng vững.

Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng buông cô ra trước khi cô ngạt thở, cắn hờ lên môi cô: “Buổi tối khi trở về sẽ chỉnh đốn em!”

Crowne Plaza Hotel.

Khách sạn bảy sao duy nhất tại Hải Thành.

Từ xa, Tống Hân Nghiên đã nhìn thấy biển hiệu điện tử “Nhiệt liệt chúc mừng đại hội thương mại thủ đô nhiệm kỳ mới tại Hải Thành diễn ra thuận lợi” tại sảnh lớn.

Quả nhiên Khương Thu Mộc đã đoán trúng.

Tưởng Tử Hàn dẫn Tống Hân Nghiên đi vào.

Trong sảnh lớn đã có rất nhiều người, tất cả những nhân vật có uy danh trên thương trường đều có mặt ở đây.

Ngay khi hai người vừa bước chân vào, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Anh Tưởng đến rồi.”

“Anh Tưởng…”

Mọi người đồng loạt chạy tới cửa đón tiếp Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn, vừa bình tĩnh duy trì nụ cười mỉm, vừa áp sát đến bên tai Tưởng Tử Hàn hỏi nhỏ: “Hội trưởng của hội thương mại thủ đô tại Hải Thành có phải là anh không?”

Tưởng Tử Hàn nhướng mày, có hơi kinh ngạc: “Em biết à?”

Rõ ràng là một giọng điệu hoài nghi.

Tống Hân Nghiên thầm khinh bỉ trong lòng.

Dĩ nhiên là không biết!

Cô cũng đâu phải thầy bói gì đâu mà có thể bấm ngón tay dự đoán.

“Nhất định là phải vậy rồi! Chồng em tài hoa mười phân vẹn mười, năng lực không ai có thể sánh bằng. Nơi nào có anh thì sẽ không có đất diễn dành cho kẻ khác.”

Tưởng Tử Hàn phì cười.

Dáng vẻ kiêu ngạo của cô gái nhỏ này đáng yêu cực kỳ.

Chỉ là càng ngày càng không biết xấu hổ, lời nịnh hót vuốt mông nào cũng dám tuôn.

Nhưng mà, anh thích!

Chỉ mới nói vài câu, hai người đã bị các ông lớn của các ngành nghề vây chặt lấy đến nỗi kiến không chui lọt, hai người không còn cơ hội trò chuyện riêng tư nữa.

Sau khi ứng phó xong mới tìm được cơ hội thoát thân, đi tới chỗ ba người Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đang tránh trong góc xem trò vui.