Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 368




Chương 368

Tống Hân Nghiên cười trấn an cô ấy: “Tớ biết. Nhưng tạm thời đừng nói việc này cho Tưởng Tử Hàn. Hôm nay anh ấy có ca giải phẫu rất quan trọng, tớ không thể quấy nhiễu anh ấy, khiến anh ấy phân tâm được.”

“Việc này lên tin tức rồi, bảo anh ấy không biết cũng khó.”

Tống Hân Nghiên giơ di động lên: “Tớ gửi tin nhắn cho cậu Cố rồi, bảo bên kia cũng tạm thời lừa dối cho qua, chờ sau khi kết thúc ca mổ rồi hẵng nói.”

Khương Thu Mộc ghen tỵ: “Cậu đúng là chị em tốt tuyệt thế của tớ đấy nhỉ. Chuyện lớn như vậy không nhớ gọi điện nói với tớ nhưng lại nhớ gọi cho Cố Vũ Tùng nhắc nhở người ta đừng để ông xã cậu biết bên này gặp chuyện, sợ ảnh hưởng tới ca phẫu thuật của anh ấy…”

“Cậu là chanh tinh biến hình đấy à?”

Khương Thu Mộc thở dài, dang rộng hai tay ôm chặt lấy Tống Hân Nghiên: “Đúng vậy. Còn không phải do cậu bức thành tinh à? Cô nàng ngốc này, đừng cứ lúc nào cũng tự mình chống đỡ. Còn người luôn có lúc không thể gánh vác mà.”

“Ừ. Không chống đỡ một mình. Có cậu đây rồi mà.”

“Nói cũng đúng.” Khương Thu Mộc đắc ý vênh cằm: “Ăn nhanh lên. Cậu ăn xong định nghỉ ngơi trước hay định làm gì?”

Tống Hân Nghiên nghĩ một lát: “Không có thời gian nghỉ ngơi, phải đi tìm nhà xưởng lớn trước đã. Cho dù hai xưởng còn lại tăng ca thêm giờ cũng không thể xuất hàng đúng hạn được. Càng nhanh chóng tìm được nhà xưởng thì càng đỡ khoản bồi thường.”

“Ừ, tớ đi với cậu.”

Tống Hân Nghiên không lòng dạ nào mà ăn uống, nhưng vẫn húp chút cháo lấp dạ dày.

Khương Thu Mộc ôm một đống tài liệu ngồi bên cạnh xem.

Tống Hân Nghiên ăn xong, đẩy bát qua một bên: “Đi thôi!”

Cô vừa đứng lên, đầu óc chợt choáng váng, cả năm giác quan bỗng chốc như hoàn toàn mất cảm giác.

Cô lảo đảo.

“Sao thế?” Khương Thu Mộc vứt bỏ tài liệu trong tay, nhanh chân đỡ cô ngồi lại sô pha, lo lắng hỏi: “Cậu ốm à? Khó chịu chỗ nào? Chúng ta đi bệnh viện nhé!”

Tống Hân Nghiên hoãn vài giây, cảm giác chóng mặt hoa mắt mới dần biến mất.

Ánh mắt vô định chậm rãi hồi lại, thấy rõ Khương Thu Mộc lo lắng sốt ruột bên cạnh.

Hai tai vừa rồi ù đi cũng nghe được lời quan tâm vội vàng của cô bạn tốt.

Mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, lắc đầu nói: “Tớ không sao. Chắc hạ đường huyết thôi, mấy ngày nay bận quá, không nghỉ ngơi tốt…”

“Hạ đường huyết gì mà hạ đường huyết? Chỗ cháo cậu vừa ăn vào bụng chó rồi à?” Khương Thu Mộc lo lắng đến mức muốn chửi người.

Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Bụng chứ có phải máy đâu mà đòi cho đồ ăn vào là xong ngay, cũng cần thời gian hấp thu chứ. Tớ không sao thật mà, chắc tại dạo này căng thẳng quá, hôm qua còn không ngủ tí nào…”

Khương Thu Mộc đau lòng vô cùng: “Cậu cứ thế mãi cũng không được đâu. Hay thế này đi, tới chiều hẵng đi tìm xưởng, sáng nay cậu nghỉ tạm đã.”

“Không cần.” Tống Hân Nghiên cúi người nhặt số tài liệu cô ấy vừa làm rơi xuống.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên cô không dám đứng lên nhanh quá, chỉ từ tốn đứng dậy: “Chờ lát nữa cậu lái xe, tớ ngồi trên xe chợp mắt là được. Giờ với tớ nhanh hơn một giây thôi cũng có thể giảm bớt số tiền lỗ và danh dự tổn thất. Đi thôi.”