Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 345




Chương 345

Hơn nửa lãnh đạo quản lý trong công ty đã vào viện, một mình Tống Hân Nghiên phụ trách sản phẩm mới, bận đến mức quay cuồng.

Đứng ở nhà kho trong xưởng, nhìn từng sản phẩm mới được vận hành tới, cô vui đến choáng váng.

Điện thoại đổ chuông, Tống Hân Nghiên mới hoàn hồn.

“Alo, anh Dạ.”

“Cô cứ gọi anh Dạ anh Dạ miết như vậy, không thấy mệt à?”

Tống Hân Nghiên khẽ cười một tiếng: “Chắc là quen rồi.”

Dạ Vũ Đình nghe thấy tiếng máy móc vận hành: “Đang ở xưởng à?”

“Không, ở nhà kho.”

Dạ Vũ Đình nhẹ giọng nói: “Đừng tạo áp lực cho mình quá, hàng ra chậm chút cũng không sao. Tôi không vội, chỗ mấy người bạn của tôi, tôi có thể nói giúp cô.”

“Không cần đâu.”

Tống Hân Nghiên từ chối không chút do dự : “Lần đầu hợp tác, dù sao cũng nên giao hàng đúng hạn, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của bên B chúng tôi. Hơn nữa mấy khách hàng VIP này là anh giới thiệu cho tôi, sao tôi có thể khiến anh mất mặt được chứ?”

Nói đến đây, cô nhớ tới gì đó, khựng lại: “Đúng rồi, anh giới thiệu cho tôi đơn hàng lớn như vậy, còn nhắc nhở tôi chuyện của Liễu Hoài Thu, tôi vẫn chưa cảm ơn anh. Anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”

“Ăn cơm cùng người đẹp, đương nhiên là tôi rảnh rồi. Nhưng tôi không muốn ăn ở mấy cửa hàng quanh đi quẩn lại chỉ có mấy món, Hải Thành có món gì đặc sắc không? Hay là cô mời tôi mấy món đặc sản địa phương đi?”

“Như vậy sao được, đồ địa phương đâu có gì. Tôi mà mời anh ăn những thứ đó thì thật sự không có chút thành ý nào.”

“Không sao.” Dạ Vũ Đình khẽ cười: “Lẽ nào chúng ta không phải bạn sao? Bữa cơm giữa bạn bè với nhau không cần khoa trương như vậy.”

Nợ ân tình chính là bố.

Nói đến mức này rồi, Tống Hân Nghiên không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đồng ý với anh ta.

Tống Hân Nghiên dẫn Dạ Vũ Đình tới một phố ăn vặt sau làng đại học.

Trường đại học chưa đến kỳ nghỉ, vừa tới chạng vạng, đèn đuốc khắp phố ăn vặt đã sáng trưng, người qua kẻ lại đông đúc.

Hương thơm của các loại đồ ăn hòa vào nhau, tạo nên cảm giác ấm áp giản đơn không nói thành lời.

Tống Hân Nghiên đứng ở đầu phố bỗng chốc thất thần, sau đấy mặt đầy áy náy thở dài: “Dẫn anh tới nơi như thế này, tôi ngại quá. Tình hình nơi này đúng là chẳng ra sao, vệ sinh cũng không ổn, nhưng mùi vị thì cũng được. Chắc chắn không giống mấy món anh ăn hằng ngày đâu.”

Tuy rằng không biết rốt cuộc Dạ Vũ Đình có thân phận gì, nhưng khí chất trên người anh ta rất giống với Tưởng Tử Hàn.

Cảm giác vừa tới gần đã biết không phải cậu chủ nhà bình thường.

Dạ Vũ Đình lại rất hưởng thụ, thậm chí còn có cảm giác hào hứng không chờ nổi: “Lâu lắm rồi không cảm nhận được không khí này, tôi rất thích. Nơi này nổi tiếng nhất là đồ ăn vặt nhỉ? Chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”