Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 342




Chương 342

“Liễu Hoài Thu.”

Sắc mặt luật sư lạnh tanh, cảnh cáo cô ta.

Giọng Liễu Hoài Thu như nghẹn lại ở cổ, đột nhiên dừng lại.

Cánh môi cô ta run rẩy, gục xuống bàn hối hận gào khóc: “Tôi không nên tham lam, tổng giám đốc Tống đối xử tốt với tôi như vậy, tôi…”

Văn phòng.

Chúc Minh Đức đứng trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Phía trại tạm giam báo tin, Liễu Hoài Thu đã khai hết, thừa nhận cô ta nhất thời bốc đồng, phạm phải sai lầm. Cô ta một mình chịu tất cả tội lỗi.”

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Động cơ là gì?”

“Cô ta nói là ghen ghét. Ghen tỵ với mợ chủ rõ ràng trạc tuổi cô ta nhưng lại khác nhau một trời một vực.”

“Cậu tin chắc?”

Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Chúc Minh Đức: “Điều tra! Dù là yêu ma quỷ quái gì cũng phải tra đến cùng cho tôi! Tôi muốn xem xem là ai năm lần bảy lượt dùng cùng một thủ đoạn để ra tay với người phụ nữ của tôi như vậy!”

Lần trước là tai nạn xe, lần này là đầu độc. Nếu anh còn không hành động dứt khoát, không biết sau này kẻ kia còn gây ra chuyện gì nữa.

Tưởng Tử Hàn âm trầm dặn dò: “Sau khi điều tra ra cũng đừng nương tay. Dù là ghen ghét, không phục hay thù hận, đều phải khiến kẻ đó nhớ cho thật kỹ, có những ranh giới không thể đụng vào. Tôi muốn sau này nghe thấy ba chữ Tống Hân Nghiên là kẻ đó phải vô thức chạy trốn!”

“Vâng!”

Tưởng Tử Hàn tìm thấy Tống Hân Nghiên trong khu nghỉ ngơi ở bệnh viện.

Cô ngồi ngơ ngẩn trên ghế nghỉ, đầu dựa vào tường không biết đang suy nghĩ gì.

Tưởng Tử Hàn đi tới kéo cô lên: “Đồng nghiệp của em hồi phục rất tốt, đã không sao nữa rồi. Đi thôi, anh đưa em về nghỉ ngơi.”

“Em không mệt…”

Tưởng Tử Hàn làm như không nghe thấy, thẳng thừng dẫn cô vào thang máy, đưa về nhà.

Chị Đinh đã nhận được thông báo từ trước, làm cả một bàn đầy đồ ăn.

Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên ngồi cạnh nhau.

Anh cầm lấy con tôm hùm đất xào cay rồi bóc vỏ cho cô: “Em có dự định gì không, nói anh nghe.”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lạc lõng, khảy khảy đuôi tôm anh bỏ vào bát cô: “Liễu Hoài Thu là người em tuyển thẳng từ trường học vào công ty. Gia cảnh không phải quá tốt, còn vừa ra trường, cô ấy yếu ớt lại nhát gan, còn rất tự ti nữa. Em chưa bao giờ nghĩ đây là vấn đề, vẫn để cô ấy bên mình, cầm tay chỉ dạy cho cô ấy, cho tới bây giờ tự cô ấy có thể tự đứng vững gánh vác được. Có thế nào em cũng được xem như có nửa công làm thầy.”

Cô có chút hoang mang, thậm chí còn hơi khó hiểu: “Em vẫn luôn cho rằng quan hệ của em và cô ấy khá tốt, chắc chắn không phải kiểu trước mặt tươi cười, sau lưng…”

Câu nói sau đó hơi khó nghe, giáo dưỡng của cô không cho phép mình nói thô tục như vậy.