Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 338




Chương 338

Lệ Anh Vũ là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung, Tống Kim Minh từng gặp anh ta vài lần, cũng xem như quen biết.

Nhưng người trước mắt này tự nhiên chui ra là thế nào?

“Mẹ nó, tao làm nhiều chuyện lắm!”

“Ồ, vậy xem ra cậu cần tôi giúp cậu nhớ lại rồi.”

Dạ Vũ Đình hờ hững phẩy tay.

Hai vệ sĩ đứng hai bên Tống Kim Minh lập tức bước tới, vung tay nâng chân đấm đá liên hồi.

“A a a a…”

Tống Kim Minh tru tréo the thé, tiếng sau thảm hơn tiếng trước.

Lệ Anh Vũ lạnh lùng đứng nhìn: “Cậu ba quý nhân bận rộn, còn trẻ mà đã hay quên rồi, ngay cả hai ngày nay làm gì cũng không nhớ rõ. Không biết giờ đã nhớ ra chưa?”

“Nhớ rồi nhớ rồi… Đừng đánh, đừng đánh nữa.”

Tống Kim Minh khóc lóc, nước mắt giàn giụa xin tha.

Vệ sĩ của Lệ Anh Vũ dừng tay.

Tống Kim Minh vừa đau vừa tức, nhưng không dám nổi cáu, quệt nước mắt nước mũi: “Hai ngày trước, tôi ngủ với người mẫu trẻ mà cậu Trần bao nuôi… Hôm qua… Ngày hôm qua, tôi sai người hạ độc…”

“Chậc! Đúng là mấy việc mà mày có thể làm!”

Lệ Anh Vũ cười mỉa một tiếng: “Nói rõ ràng ra.”

Mặt mũi Tống Kim Minh sưng vù, khuôn mặt anh ta lập tức vặn vẹo: “Là thằng hèn Hoắc Tấn Trung kia muốn xả giận cho Tống Hân Nghiên nên mới tìm anh tới đúng không?”

“Xem ra mày hạ độc là muốn nhằm vào cô Tống?”

Lệ Anh Vũ lùi ra phía sau một bước.

Vệ sĩ vừa mới dừng lại lập tức xông lên trước.

Âm thanh đấm đá tuy bé nhưng rõ ràng.

Tuy Tống Kim Minh vừa vô lại vừa độc ác nhưng cũng không ngu, lập tức đã nghĩ ra ngọn ngành: “Đừng đánh đừng đánh nữa. Tôi cũng chỉ muốn cho nó một bài học thôi, loại độc đó rất nhẹ, không thể lấy mạng của nó được. Hơn nữa mấy thứ đó nó cũng chẳng ăn miếng nào, toàn là người bên cạnh nó ăn hết…”

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Tống Kim Minh đã khai hết toàn bộ mọi việc ra…

Bệnh viện Phổ Nhân.

Tống Hân Nghiên vừa tới đã đâm vào Tưởng Tử Hàn đang đi ra từ bên trong.

“Cẩn thận.”

Người đàn ông đỡ lấy tay cô, kéo cô sang bên cạnh, nhíu mày mắng: “Đi đường thôi mà cũng hấp ta hấp tấp.”

Nhìn quầng mắt thâm sì của cô, anh cảm thấy bất đắc dĩ: “Sao không ngủ thêm một chút?”

“Không ngủ được.” Tống Hân Nghiên thò đầu vào trong phòng bệnh quan sát: “Bọn họ thế nào rồi?”

“Không có gì đáng ngại.”

Tưởng Tử Hàn kéo cô đến phòng làm việc: “Không nặng lắm, được chữa trị kịp thời, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn. Dù sao cũng là bị trúng độc, không ít thì nhiều chắc chắn sẽ tổn thương đến gan, nhưng không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống hàng ngày.”