Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 312




CHƯƠNG 312

“Tấn Trung, Hoắc Tấn Trung!”

Cô ta khóc đến mức xé gan xé ruột nhưng Hoắc Tấn Trung lại làm như không nghe thấy, thậm chí còn dứt khoát rời đi không thèm quay đầu lại.

Người xung quanh chỉ trỏ Tống Mỹ Như.

“Lúc nãy rõ ràng cô gái kia muốn tránh bạn trai cô ta còn không kịp, đâu có giống kẻ thứ ba như cô ta nói đâu?”

“Haiz, tội nghiệp ghê. Tôi nói chứ, người đàn ông kia cũng tuyệt tình thật đấy.”

“Trông cô này cũng không đến nỗi xấu xí. Có thể khiến một người đàn ông lạnh lùng dứt áo ra đi như vậy thì chắc chắn cũng chẳng tốt lành gì đâu.”

“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, ai mà nói rõ được.”

Tống Mỹ Như nghe thấy vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta siết chặt nắm tay.

Tống Hân Nghiên!

Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!

Chắc chắn không!

Tống Hân Nghiên vừa mới lên xe, Tưởng Tử Hàn đã gọi điện đến: “Anh hẹn lịch tư vấn tâm lý buổi tối cho em đấy, bao giờ thì em xong việc?”

“Hôm nay không được rồi, tối em có hẹn với Đầu Gỗ mời ân nhân cứu mạng ăn cơm. Người ta giúp mình một việc lớn như thế, không tỏ vẻ gì thì cũng không hay cho lắm.”

Tưởng Tử Hàn trầm ngâm giây lát: “Ừ.”

Tống Hân Nghiên cúp máy, khẽ thở dài.

Khai thông tâm lý thì có thể giúp cô tìm được con sao?

Khách sạn Radisson.

Tống Hân Nghiên đưa bộ quần áo đã giặt sạch sẽ ra: “Anh Dạ, cảm ơn anh vì chuyện hôm đó! Tôi đã giặt sạch quần áo của anh rồi.”

Dạ Vũ Đình nhìn bộ quần áo và người đang ngồi trước mặt mình, thoáng ngẩn người một chút rồi mỉm cười: “Tôi nói rồi, không cần đâu.”

Anh ta đưa tay nhận lấy rồi đặt sang một bên.

Ôi vãi!

Anh chàng Dạ Vũ Đình đã cứu bọn họ lại là một anh chàng ngầu cỡ này ư!

Hai mắt của Khương Thu Mộc sáng rực, cầm rượu đứng lên: “Ầy, cảm ơn sao có thể chỉ nói mồm mà không bày tỏ gì chứ. Anh Dạ, ơn cứu mạng không thể báo đáp, tôi mời anh một ly.”

Tống Hân Nghiên cũng vội vang cầm ly rượu lên.

Dạ Vũ Đình cảm thấy buồn cười: “Được.”

Anh ta uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ trong ly.

Khương Thu Mộc giơ ngón cái với anh ta: “Sảng khoái!”

Nói xong, cô ấy cũng định uống.

Dạ Vũ Đình rất ga lăng ngăn lại: “Tôi đã nhận tấm lòng của hai cô rồi. Hai cô, một người đang bị thương, người kia vừa mới bị hoảng sợ, uống rượu không tốt đâu. Hay là chúng ta dùng nước trái cây để thay thế nhé.”