Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 289: 289: Anh Yêu Em Em Có Biết Không





Dạ Vũ Đình không ngừng run khe khẽ.
Anh ta đỏ mắt, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng cô như muốn khắc sâu cô vào tâm trí: “Em chưa từng nghĩ tại sao anh làm như vậy à? Tống Hân Nghiên, chẳng ai tự dưng tốn công tốn sức trù tính một người để giữ người đó bên cạnh.

Em có gì để anh toan tính không? Không! Điều duy nhất anh có thể toan tính chính là em! Tống Hân Nghiên, anh yêu em, em có biết không!”
Dạ Vũ Đình nói đến cuối như gào lên, mang theo điên cuồng.
Anh ta đỏ mắt, thảm hại chất vấn: "Ngoài việc lừa gạt để có được em, anh còn làm chuyện gì có lỗi với em sao? Chẳng lẽ anh tệ bạc với em ư?”
Haizz!
Trong lòng Tống Hân Nghiên vừa xót xa vừa khó hiểu.
Tốt với một người, yêu một người là có thể không từ thủ đoạn?
Anh ta đã từng nghĩ đến cảm giác của cô chưa?
Cô cũng là một con người!
Tống Hân Nghiên không nghe anh ta nói nhảm nữa, cô sải bước đi ra cửa, kéo cánh cửa ra.
"Mợ chủ..." Dạ Nhất gọi.
Tống Hân Nghiên phớt lờ.
Cửa mở, cô bước ra ngoài.
Đột nhiên, Dạ Nhất đập tay vào cổ cô.
Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, chưa kịp phản ứng đã mềm oặt người ngã xuống.
Dạ Nhất vội vươn tay đỡ cô rồi đóng ngay cửa lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Dạ Vũ Đình cũng không kịp phản ứng.
Đến khi anh ta khôi phục tinh thần thì tất cả đã kết thúc.
"Dạ Nhất!" Dạ Vũ Đình lạnh lùng quát lớn, lao tới ôm Tống Hân Nghiên vào lòng.
Dạ Nhất bình tĩnh, kiên quyết ra mặt: "Làm đã làm rồi, dù bây giờ anh có đánh chết tôi thì tôi cũng chịu.”

Anh ta nghiêm túc nói: "Ông chủ, tôi không muốn người phụ nữ này giày vò anh thêm một lần nữa.

Lúc đầu tôi cứ tưởng cô ấy sẽ không tới, nhưng nếu đã chủ động đưa tới cửa mà cô ấy cũng đã đưa ra quyết định, vậy chúng ta chỉ có thể ra tay tàn nhẫn để giải quyết dứt khoát.

Đây là cách một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.”
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình lưỡng lự.
Dạ Nhất cắn răng, bổ sung thêm một liều thuốc mạnh: "Cô ấy bị tôi đánh ngất, đến khi cô ấy tỉnh lại, dù anh giải thích thế nào thì cô ấy cũng sẽ chỉ hận anh hơn.

Ông chủ, chúng ta có một cách khác mà không làm tổn thương cô ấy.

Đó là làm cho cô ấy quên đi chuyện không vui trong quá khứ.”
Dạ Vũ Đình tuyệt vọng nhắm mắt: "Cô ấy đến đây rồi mất trí nhớ, cậu tưởng người khác đều bị ngu?”
"Vậy nên cô ấy sẽ không mất trí nhớ, chỉ quên những gì anh không muốn cô ấy nhớ, và chỉ nhớ những gì anh muốn cô ấy nhớ." Dạ Nhất khẳng định: "Quên hết mọi chuyện tuy triệt để nhưng có quá nhiều sơ hở, ắt sẽ bị nghi ngờ, cho nên..."
Anh ta nhìn Dạ Vũ Đình.
Dạ Vũ Đình cúi đầu nhìn cô gái bé nhỏ mất ý thức trong lòng.
Cô đang ngủ, nét mặt không còn lạnh lùng kiên quyết như vừa rồi, chỉ còn bình yên khiến người ta không nỡ.
Anh ta siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn.
Dạ Nhất vươn tay: “Ông chủ, chúng ta tìm người có trình độ cao, chắc chắn sẽ không làm cô ấy bị thương, giao cô ấy cho tôi đi.”
Dạ Vũ Đình biết mình không còn đường lui.
Anh ta nghiến răng buông lỏng cánh tay.
Dạ Nhất đón lấy ngay lập tức, đưa cô đến phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Phòng bệnh rất yên tĩnh.
Dạ Nhất vừa đặt Tống Hân Nghiên xuống, một bác sĩ mặc áo blouse trắng lập tức đi vào.
"Làm cho cô ấy chuyển hết oán hận ông chủ sang Tưởng Tử Hàn.

Biết phải làm thế nào chứ?”
Bác sĩ cung kính khom lưng, gật đầu nói: "Tôi không dám nói mình giỏi thôi miên nhất.

Nhưng nếu tôi dám đứng thứ ba, thì không một ai dám tự xưng là thứ hai.

Yên tâm, ông chủ muốn cô ấy quên chuyện gì thì cô ấy sẽ quên chuyện đó.

Muốn cô ấy nhớ chuyện gì, chắc chắn cô ấy sẽ nhớ như khắc sâu vào xương tủy!”
Dạ Nhất gật đầu: “Bắt đầu đi.”
Bác sĩ lập tức chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu thôi miên Tống Hân Nghiên...
...
Bên dưới khu nằm viện.
Khương Thu Mộc sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên trên lầu.
Sao lên lâu thế rồi mà vẫn chưa xuống?
Cô gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy.

Đợi thêm một lát, cô không chịu nổi nữa bèn xông vào bệnh viện.
"Cốc cốc cốc!" Khương Thu Mộc gõ cửa phòng bệnh của Dạ Vũ Đình.
"Vào đi."
Ngay khi giọng nói trầm ấm của Dạ Vũ Đình vang lên cũng là lúc Khương Thu Mộc đẩy cửa xông vào.
"Hân Nghiên đâu rồi?"
Dạ Vũ Đình đang đọc tài liệu, nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu: “Cô ấy đi rồi.”
Khương Thu Mộc nhíu mày: "Tôi vẫn luôn canh ở dưới lầu, không thể nào không nhìn thấy cô ấy đi ra.

Cô ấy vẫn chưa đi xuống!”
Cô nghi ngờ Dạ Vũ Đình: "Anh Dạ, anh giấu Hân Nghiên ở đâu rồi?”
Dạ Vũ Đình không thay đổi sắc mặt giơ hai tay: "Tôi là người tàn phế, cô nghĩ tôi giấu cô ấy ở đâu được?”
Khương Thu Mộc không tin.
Cô xông vào tìm khắp phòng bệnh, nhà vệ sinh, phòng sách nhỏ, thậm chí cả tủ quần áo.
Dạ Vũ Đình thản nhiên nhìn, không ngăn cản.
Khương Thu Mộc tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy người đâu, nỗi bất an trong lòng càng tăng thêm: “Anh không trả người thì tôi chỉ còn cách báo cảnh sát.”
Cô lấy điện thoại bấm ba số 113.
Dạ Vũ Đình nheo khẽ trán một cái, khó mà phát hiện.
Lâu vậy rồi vẫn chưa xuống, nếu thật sự gọi cảnh sát...
Phòng bệnh yên tĩnh, cuộc đối đầu không tiếng động kéo dài từng giây.
Khương Thu Mộc quyết tâm bấm gọi.
"Đầu Gỗ."
Giọng nói lanh lảnh vang ngoài cửa.
Khương Thu Mộc giật mình, vội vàng cúp điện thoại rồi vui mừng quay đầu lại: "Nghiên, cậu đi đâu vậy?”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên hơi nhợt nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt: "Vừa nãy có hơi chóng mặt nên được y tá dẫn đi đo huyết áp.”
Khương Thu Mộc lập tức lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Mọi việc đã xong hết chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.”
"Tớ không sao." Tống Hân Nghiên gật đầu: "Đi thôi.”
Hai người không thèm để ý Dạ Vũ Đình, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Thang máy đi thẳng xuống và dừng ở tầng một, cửa thang máy mở ra.

Tống Hân Nghiên đang định bước ra ngoài thì bỗng nhiên choáng váng.
Cơ thể chao đảo, cô ấn huyệt thái dương theo bản năng.
“Hân Nghiên!” Khương Thu Mộc hoảng sợ, vội vàng đỡ cô.
Mặt Tống Hân Nghiên tái hơn.
Giọng nói của Khương Thu Mộc vừa như văng vẳng vừa như thì thầm vào tai, xen lẫn với vô số hình ảnh lộn xộn trong đầu tạo ra những tiếng nói vô cùng ồn ào.
“...!Nói đủ rồi thì cút!” Giọng nói giận dữ của Tưởng Tử Hàn vang lên.
“Tống Hân Nghiên, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Anh ghét bỏ nhìn chòng chọc cô.
"Tống Hân Nghiên, tại sao cô lại ác độc như vậy! Tôi đã hứa với cô sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào làm cô và đứa bé ấy bị thương.

Tôi sẽ bắt chúng phải trả giá, tại sao cô vẫn muốn trả thù Minh Trúc!” Đôi mắt anh đầy vẻ tức giận.
"Tống Hân Nghiên, cô ly hôn tôi vì một đứa bé còn gì? Nếu thích trẻ con đến vậy, tôi sẽ cho cô một đứa!” Tàn nhẫn mà dứt khoát.
La hét, giận dữ, tiếng xé rách quần áo cùng với tiếng cầu xin tha thứ của cô...
Cuối cùng, tất cả hình ảnh rút đi, chỉ còn lại Dạ Vũ Đình không cam lòng hét lên: "...!Tống Hân Nghiên, chẳng ai tự dưng tốn công tốn sức trù tính một người để giữ người đó bên cạnh.

Em có gì để anh toan tính không? Không! Điều duy nhất anh có thể toan tính chính là em!”
Vậy nên họ đều lừa cô, tổn thương cô, không coi cô ra gì, muốn làm gì cô thì làm!
Vì cô hiền lành, không phản kháng nên họ được nước lấn tới đúng không?
Tống Hân Nghiên đau đớn ôm đầu, nỗi đau sâu trong đáy lòng tưởng như bị tạt axit, tỏa ra mùi chua ăn mòn vô cùng đau đớn.
Tại sao lại làm thế với cô, tại sao!
“Hân Nghiên...!Hân Nghiên, cậu sao vậy, cậu trả lời tớ đi?”
Khương Thu Mộc suýt nữa thì bị dọa chết.\u0001.