Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 266: 266: Không Có Nhân Tính





Tống Hân Nghiên vẫn cuộn người lại, cơ thể gầy yếu khẽ run lên, cô nức nở.
Tống Dương Minh vô cùng đau lòng nhưng vẫn nói ra hết những suy nghĩ mà mình không muốn thừa nhận: “Có thể anh ta vẫn còn quan tâm tới em.

Hân Nghiên, em và anh ta không có thâm thù đại hận.

Nhà họ Dạ, nhà họ Tống đều không cùng một đẳng cấp với nhà họ Tưởng.

Một người đàn ông đứng trên đỉnh cao danh vọng như thế lại kiên quyết không buông tay một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn, chỉ có duy nhất một khả năng-anh ta không từ bỏ em vì anh ta vẫn còn yêu em.”
“Không phải!”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô nghiến răng nhìn anh trai mình: “Anh ta đang trả thù em! Như anh nói đó, anh ta là người tự cao tự đại, cao cao tại thượng, không ai có thể chà đạp lòng tự tôn của anh ta.

Còn em chỉ là một con kiến nhỏ bé đã chạm vào giới hạn của anh ta.

Anh ta không muốn em sống yên ổn, nhưng lại không để em được giải thoát! Anh ta đang bào mòn tự tôn của em, anh ta muốn cả trái tim, thậm chí cả linh hồn của em đều sợ anh ta!”
Hai mắt cô tràn đầy hận ý, chúng kích thích sự dũng cảm và kiên trì trong người cô: “Em quyết không lùi bước.

Anh ta càng không muốn em sống tốt thì em càng phải mỉm cười! Em không tin anh ta có thể giày vò em cả đời!”
Tống Dương Minh cảm thấy rất đau đầu.
Cứ hễ là chuyện liên quan đến Tưởng Tử Hàn thì cô nhóc thông minh hiểu chuyện này lại mất đi lý trí.
“Em nói cũng có lý.

Anh ta làm thế, một là muốn dùng cách này để cách cáo em rằng, em chính là người của anh ta, hai là muốn nhắm vào em, nhưng không phải nhắm vào chính bản thân em mà là những người bên cạnh em.”

Tống Dương Minh nghĩ một lúc rồi khuyên cô: “Hân Nghiên, cách tốt nhất để giải quyết chuyện này là em đừng nhúng tay vào.

Em báo cảnh sát cũng vô ích thôi vì chúng ta không đưa ra được bằng chứng xác đáng.

Hơn nữa nhà họ Dạ cũng báo cảnh sát rồi, chuyện này cứ giao hết cho cảnh sát đi.

Có thể tra được kết quả thế nào cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể khống chế được.
Tống Hân Nghiên do dự không đáp.
Bỗng một cô y tá bước ra.
“Người nhà của Dạ Vũ Đình?”
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh vội đứng lên.
Y tá nói: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi, mọi người có thể vào thăm.”
Tống Hân Nghiên vội nói cảm ơn rồi đi theo y tá đến phòng cấp cứu.
Trên giường bênh.
Dạ Vũ Đình nhìn Tống Hân Nghiên hai mắt đỏ hoe, anh ta dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, anh không sao mà.”
Hai mắt cô đều đỏ bừng lên.
Sao có thể không sao chứ.
Người đàn ông mặt mày thâm tím trước mặt cô hoàn toàn khác với những gì bác sĩ mô tả.
Nhìn thấy hai cổ tay vẫn còn chảy máu dù đã được băng bó cẩn thận, cả cơ thể của Tống Hân Nghiên không khỏi run lên.
Cô cắn chặt môi, nước mắt không ngừng trào ra.
Tưởng Tử Hàn không phải là một con người!
Sao anh ta có thể….sao anh ta dám….

Ngoại trừ người trong cuộc ra thì không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Tống Dương Minh vội hỏi: “Sao cậu lại bị người khác đánh đập tới thế nào, cậu còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Dạ Vũ Đình trầm mặc lắc đầu: “Em không biết.

Em bị họ trùm kín rồi tống vào một chiếc xe.

Xe chạy một hồi lâu, cuối cùng không biết dừng lại ở nơi nào.

Sau đó bọn họ lôi em ra khỏi xe rồi đánh đập điên cuồng.”
Anh ta vừa hồi tưởng lại vừa nói: “Dựa vào tiếng động thì có lẽ ban đầu có 3-4 người gì đó.

Sau đó, hình như tên thủ lĩnh tới nên bọn chúng ngừng đánh.

Em còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị tóm chặt rồi liền cảm thấy đau….”
Anh ta không thể phản kháng nổi.
Khi Dạ Vũ Đình nhớ tới đây, toàn thân vô thức trở nên căng thẳng, đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng kia giờ đây lại toát ra hận ý.
Tống Hân Nghiên nắm lấy đôi tay phủ đầy băng gạc đang không ngừng run rẩy của anh ta, nước mắt cũng rơi nhanh hơn.
Dạ Nhất đã quay trở lại, thấy Dạ Vũ Đình như thế, anh ta càng thêm đau lòng.
“Đã có báo cáo thương tích từ phía cảnh sát rồi, quả thật là do dao mổ gây ra.

Đối phương rất xảo quyệt, có thể đã từng phạm pháp.


Cả quá trình bắt cóc được ghi lại trong camera giám sát đều nhiễm virus nên đã bị cưỡng chế xoá sạch.

Chúng đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều đeo găng tay và giày nên không để lại chút dấu vết nào.”
Nói đến đây, anh ta siết chặt tay, nghiến răng nói: “Bọn người này quá vô nhân tính rồi.

Nếu không tra được thì thôi, một khi tra ra được bọn chúng là ai thì tôi nhất định sẽ bắt chúng trả lại cả trăm cả nghìn lần!”
Người đông thì ồn ào.
Bác sĩ nghiêm mặt bước tới: “Tình trạng của bệnh nhân vẫn còn chưa ổn định, cần phải nghỉ ngơi.

Sau khi thăm bệnh xong thì xin mời người nhà ra ngoài.”
Cảnh sát cũng vừa lúc tới đây để lập biên bản nắm rõ tình hình.
Bọn Tống Hân Nghiên bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi: “Gần đầy người bị hại có đắc tội với ai không?”
Dạ Nhất không đáp, Tống Hân Nghiên cũng trầm mặc.
Sau đó, cảnh sát lại hỏi: “Hoặc, mọi người có nghi ngờ do ai làm không?”
Đôi môi Tống Hân Nghiên mím chặt thành một đường.
Mọi cảm xúc vừa bị kìm nén đều sụp đổ sau khi chứng kiến vết thương của Dạ Vũ Đình.
“Tôi vừa nhận được một đoạn tin nhắn.”
Cô khàn giọng nói.
Tống Dương Minh thầm thở dài, cuối cùng con nhóc này vẫn không nghe theo lời khuyên của anh.
Nhưng đây là sự lựa chọn của Tống Hân Nghiên, anh ấy không thể ngăn nổi.
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra rồi cho mọi người xem tin nhắn.
Sau khi nhìn thấy chuỗi mã hiệu, cảnh sát liền cau mày: “Đây là tin nhắn được gửi qua app, không thể tra được người gửi.

Cô Tống, cô có nghi ngờ ai không?”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, nghiến răng thốt ra từng chữ: “Tưởng, Tư, Hàn.”

Cảnh sát lập tức ghi chép lại rồi hỏi tiếp vài câu, sau đó mới rời đi.
Tống Dương Minh lặng lẽ đứng cạnh Tống Hân Nghiên, lòng đau như dao cắt.
……
Trong bệnh viện dưới trướng Tưởng thị.
Điện thoại nội tuyến của phòng mổ vang lên.
Sau khi nhấc máy, y tá phẫu thuật liền đến bên cạnh chủ nhiệm Lý rồi nhìn Tưởng Tử Hàn đang chăm chú làm phẫu thuật, cô ta nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm, bên ngoài có cảnh sát đang tìm bác sĩ Tưởng.”
Chủ nhiệm Lý cau mày: “Tôi đi xử lý.”
Nói xong, ông xoay người bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Chủ nhiệm Lý gặp cảnh sát trong văn phòng.
Sau khi nghe bọn họ giải thích, chủ nhiệm Lý vô cùng tức giận: “Đôi tay của bác sĩ Tưởng đã từng cứu sống bao lãnh đạo cấp cao, mấy người lại nói cậu ấy làm hại một thương nhân?! Tên kia đáng để cậu ấy ra tay sao?! Địa vị của hắn ta cao hơn cậu ấy? Hay nhà hắn ta có tiền có quyền có tiền đồ hơn nhà họ Tưởng?”
“Chủ nhiệm Lý, chúng tôi chỉ đang điều tra chân tướng, mong ông bình tĩnh phối hợp điều tra.”
“Điều tra cái cứt!”
Một người tốt như chủ nhiệm Lý cũng mặt mày đỏ gay rồi tức giận mắt: “Bác sĩ Tưởng đã ở trong phòng phẫu thuật suốt mười mấy tiếng rồi.

Cậu ta có thuật phân thân hay thuật teleport mà có thể vừa chạy đi hại người vừa ở đây làm phẫu thuật hả? Mấy người có biết chúng tôi đã chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật này mất bao lâu không? Ba tháng đó! Phụ mổ của bác sĩ Tưởng đều là những chuyên gia từ nước ngoài!”
Sau khi xả xong, chủ nhiệm Lý mới bình tĩnh một chút, ông ta mệt mỏi nói: “Mấy người đợi chút đi, cuộc phẫu thuật sắp kết thúc rồi.

Dù mấy người có vội có gấp đến mức nào cũng không thể đưa cậu ấy đi trong lúc này được.

Lỡ phẫu thuật xảy ra sai sót thì ai chịu trách nhiệm đây? Thân phận của bệnh nhân rất đặc biệt, dù là bọn tôi hay cục trưởng của mấy người cũng không đắc tội nổi đâu.”
Cảnh sát sợ chủ nhiệm Lý đang kéo dài thời gian.
Nhưng bệnh viện dưới trướng Tưởng thị quả thật là bệnh viện số một số hai thủ đổ, nổi tiếng từ việc cứu sống vô số bệnh nhân trong và ngoài nước.
Cảnh sát nhất thời do dự.
Họ nhìn nhau, cuối cùng một người lên tiếng: “Cuộc phẫu thuật này bắt đầu từ lúc nào?”.