Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 251: 251: Nụ Hôn Trừng Phạt





Dạ Vũ Đình vừa đi, cảm giác áp bách trong không khí cũng biến mất theo.
Nước mắt nhẫn nhịn của Lâm Tịnh Thi không chịu khống chế lăn xuống: “Ông xem đi, ông xem con trai ngoan của ông…”
“Đủ rồi!”
Dạ Khải Trạch lạnh lùng nhìn vợ không chút hình tượng: “Nếu không phải bà không dạy dỗ tốt Như Tuyết, có thể có chuyện hôm nay?!”
Nói xong, không chút do dự đi ra cửa, rời khỏi nhà.
Lâm Tịnh Thi không dám tin: “Ông cũng trách tôi?!”
Trả lời bà ta là tiếng đập cửa hung hăng của Dạ Khải Trạch.
Lâm Tịnh Thi rùng mình, sững sờ tại chỗ.
Tại sao chuyện lại trở thành như vậy?!
Vừa rồi chồng rõ ràng cũng đứng về phía bà ta và con gái, sao con trai vừa đi, chồng cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt?!

Sân bay.
Chân tướng điều tra rõ ràng, Tống Hân Nghiên tiễn Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh rời đi.
Tống Dương Minh tranh thủ lúc Khương Thu Mộc đi nhà vệ sinh, mặt đầy lo lắng hỏi: “Hân Nghiên, em nói thật với anh, gả cho Dạ Vũ Đình, em thật sự vui vẻ hạnh phúc sao?”
Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên dần biến mất.
Cô không cách nào toàn tâm toàn ý nói dối người thân quan tâm mình.
“Anh.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc nói: “Em không biết mình có hạnh phúc không, nhưng có một điểm, ít nhất có thể nói, Dạ Vũ Đình rất tốt với em.

Trước đây em còn nhỏ, không hiểu chuyện, luôn hướng tới tình yêu đôi bên yêu thương lẫn nhau, cho tới khi gặp phải Tưởng Tử Hàn…”
Cô cười tự giễu: “Khởi đầu của em và Tưởng Tử Hàn mặc dù rất hoang đường, nhưng em cũng từng thật lòng.


Lúc đó, em cảm thấy có thể gả cho tình yêu, hơn nữa người mình yêu còn ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, trên đời không có điều gì hạnh phúc hơn, anh ta có yêu em không cũng chả sao, không quan trọng.

Nhưng sau khi sớm đêm ở chung mới phát hiện, tình yêu thực ra chỉ là lòng tham vĩnh viễn không thể thỏa mãn.”
Khởi nguồn của việc yêu một người, chính là khiến bản thân trở nên ti tiện, xem đối phương thành tất cả.
Phát triển của việc yêu một người, chính là hi vọng anh ấy cũng có thể yêu mình như mình yêu anh ấy.
Nhưng kết quả của việc yêu một người…
Hiện thực luôn tàn khốc nhẫn tâm như vậy.
“Thế sự vô thường, dụng tâm mới sẽ tổn thương.

Em không trách anh ta, ai kêu em động lòng trước chứ, động lòng rồi, thì luôn hi vọng đối phương có thể hồi đáp, hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn…nhưng lúc ở bên Dạ Vũ Đình, em lại không có cảm giác lo được lo mất này.

Em cũng sẽ không lo lắng anh ấy sẽ đột nhiên vào một ngày nào đó không thích em nữa, không yêu em nữa, cũng không cần lo lắng anh ấy không biết sẽ bị người phụ nữ khác mê hoặc vào lúc nào.
Tống Hân Nghiên ngước mắt, nhìn Tống Dương Minh nở nụ cười thật lòng: “Anh, em bây giờ rất yên tâm.”
Tống Dương Minh cau chặt mày: “Hân Nghiên, em như vậy không công bằng với Dạ Vũ Đình.

Những lời này, nếu anh ta nghe thấy sẽ rất buồn.”
Anh cũng rất buồn.
Đau lòng cô em gái ngốc này, lại hâm mộ đố kỵ Dạ Vũ Đình…
Tống Hân Nghiên nghịch ngợm nháy mắt, khẽ nói: “Đúng chứ, cho nên anh ơi, những lời này em chỉ nói với anh thôi, ngay cả Đầu Gỗ cũng không nói, như vậy anh ấy sẽ không biết được.”
Tống Dương Minh: “…”

Tống Hân Nghiên khoác tay anh ấy, gối đầu lên vai anh ấy, thấp giọng nói: “Anh, anh yên tâm đi, em đã lớn rồi, có thể xử lý tốt tình cảm của mình rồi.

Từ thời khắc em quyết định gả cho Dạ Vũ Đình, em đã chuẩn bị cả đời sống với anh ấy.

Bây giờ không yêu không sao cả, em có thể cưới trước yêu sau lâu ngày sinh tình với Tưởng Tử Hàn, em tin mình và Dạ Vũ Đình cũng có thể.

Hơn nữa…”
Cô ngẩng đầu, cười đầy tự tin: “Dạ Vũ Đình ôn nhuận như ngọc, phong độ ngời ngời, không thua kém Tưởng Tử Hàn.”
Nhìn khuôn mặt cười không tim không phổi của em gái, Tống Dương Minh nói không ra lời nữa.
“Đừng chỉ nói em nữa.”
Tống Hân Nghiên liếc hướng nhà vệ sinh, mờ ám nhắc nhở anh hai đầu óc chậm chạp nhà mình: “Anh, anh cảm thấy Đầu Gỗ thế nào?”
“Cô Khương?!” Tống Dương Minh cau mày: “Cô ấy cái gì thế nào?”
Tống Hân Nghiên hận sắt không thể biến thành thép trừng mắt anh trai nhà mình: “Đừng nói với em anh căn bản không biết Đầu Gỗ từ nhỏ đã thích anh?”
Tống Dương Minh: “…”
Ngại quá, anh ấy thật sự không biết.
Tống Hân Nghiên che mặt: “Vậy anh hiện tại biết rồi? Đầu Gỗ thật sự không tệ, anh, anh suy nghĩ một chút đi.”
Bị em gái dắt dây tơ hồng, cảm giác này thực sự khó để miêu tả.
Mặt Tống Dương Minh đỏ lên, im lặng vài giây rồi nói: “Những chuyện này sau này rồi nói đi.

Anh bây giờ vừa tiếp quản công ty, trăm công nghìn việc, không có thời gian cũng không có sức lực để ứng phó những chuyện này.”

Anh trai nhà mình là người thông minh, có những chuyện gợi ý là được.
Tống Hân Nghiên không miễn cưỡng anh ấy: “Vâng, em chỉ nhắc nhở anh thôi, cũng không nhất định phải là Đầu Gỗ.

Nếu có cô gái khác thích hợp, anh, anh thử tiếp xúc một chút cũng tốt.”
“Được.” Tống Dương Minh bất đắc dĩ đáp.
Lúc Khương Thu Mộc quay lại, cũng đang phát tin tức giục kiểm tra an ninh.

Cô ấy không nỡ ôm Tống Hân Nghiên: “Lần này thời gian đến thủ đô mặc dù ngắn, nhưng nơi này lại khiến tớ chấn động thật sâu.

Thành phố lớn quả nhiên khác biệt, Nghiên à, đợi tớ, đợi tớ tìm được công việc hoặc hạng mục thích hợp, tớ sẽ đến với cậu.”
“Được.” Tống Hân Nghiên cũng ôm cô ấy: “Tớ ở đây đợi cậu.”
Đau buồn chia ly thoáng chốc trào dâng.
Khương Thu Mộc đỏ vành mắt: “Nếu không cậu cùng tớ về đi, nơi này tốt thì có tốt, lại quá lạnh lẽo.

Cậu lạ nước lạ cái, tớ sợ cậu lại chịu thiệt…”
Tống Hân Nghiên cũng bị bạn thân làm cho có chút thương cảm không nỡ.
Cô miễn cưỡng cười nói: “Cậu quên rồi à, tớ là tiểu cường đánh không ngã, sức sống cường hãn đấy.

Đi mau đi mau, nếu không thì không kịp máy bay rồi.”
Không dễ dàng gì tiễn hai người đi, Tống Hân Nghiên thở thật dài một hơi, ngẩng đầu ép ẩm ướt về trong mắt.
Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng những người ấm áp bên cạnh này lại hết lần này đến lần khác cho cô dũng khí tiếp tục kiên trì.
Yên tâm đi, những người thân yêu, tôi sẽ không từ bỏ!
Nhất định phải sống thật vẻ vang.
Cho tới khi không nhìn thấy bóng lưng hai người nữa, Tống Hân Nghiên mới xoay người đi về phía hầm đỗ xe.

Lúc đi qua xe RV, cửa xe đột ngột mở, một cánh tay chợt thò ra, kéo Tống Hân Nghiên vào trong xe.
“A…”
“Ầm!”
Cửa xe đóng lại, tiếng kinh hô của Tống Hân Nghiên cũng bị khóa trong xe.
“Cứu…ô!”
Vừa muốn kêu cứu mạng, miệng lại bị che lại.
Cô bị một bóng dáng cao lớn đè ngã trên ghế ngồi.
Đèn bãi đỗ xe xuyên qua tấm màng chống nhìn lén chiếu vào.

Tống Hân Nghiên bỗng trợn to mắt.
- Tưởng Tử Hàn
Cô tức giận hất tay che miệng mình của anh ra, sắc bén nói: “Anh lại muốn làm gì?!”
Tống Hân Nghiên phẫn nộ quát lên: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng quá đáng! Nơi này là bãi đỗ xe, nếu anh dám làm loạn, tôi liều mạng với anh!”
“Liều mạng?!”
Tưởng Tử Hàn cười lạnh vuốt ve gò má trơn mịn của cô: “Em định liều thế nào? Giống với vô số đêm tối trong quá khứ?!”
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ như rỉ máu, sợi tóc cũng bị tức nổ tung: “Anh có còn liêm sỉ không! Cút xuống khỏi người tôi, chúng ta đã ly hôn, còn ai nấy kết hôn rồi!”
“Là em kết hôn rồi!”
Tưởng Tử Hàn chợt nhéo cằm cô, nụ hôn trừng phạt hung hăng rơi xuống.
Hô hấp bị tước đoạt, đầu Tống Hân Nghiên quay cuồng.
Rung động quen thuộc lại xa lạ từ đáy lòng chợt dâng lên khắp toàn thân, khiến cô mất đi sức lực.

Tất cả giãy giụa kháng cự vào giờ phút này càng thêm buồn cười.
Nước mắt phẫn nộ hổ thẹn trào dâng, Tống Hân Nghiên cắn lên môi dưới Tưởng Tử Hàn..