Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 249




CHƯƠNG 249

Mộ Kiều Dung ngồi vào chỗ Tống Hân Nghiên vừa ngồi: “Bảo bối nhỏ của bà, sao cháu lại bị thương vậy? Cháu bị thương ở đâu, mau nói cho bà nội biết.”

Tưởng Minh Trúc liếc nhìn Tống Hân Nghiên đang bất lực đứng bên cạnh, ngoan ngoãn nói như chưa có chuyện gì: “Bà nội, sau khi truyền máu xong thì cháu đã không sao rồi.”

Cô bé chớp chớp đôi mắt đen ngấn nước: “Cô giáo nói có ân phải báo, bà nội, bà nói xem cháu nên báo đáp người đã truyền máu cho cháu thế nào đây?”

Mộ Kiều Dung cau mày: “Bảo bối muốn báo đáp thế nào? Hay là bà nội giúp cháu cho người đó một khoản tiền nhé?”

Cô nhóc lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: “Cô ấy không thiếu tiền đâu ạ.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Không! Cô thiếu!

Cô còn nợ Tưởng Tử Hàn một khoản tiền to sụ kia kìa!

Mộ Kiều Dung yêu chiều nói: “Như vậy đi, hay là cháu tự chọn một món quà hay tự làm một món quà tặng cho người đó đi? Có thể chọn thứ gì đắt đắt một chút, như vậy vừa có thành ý vừa thể hiện được sự biết ơn của mình.”

“Cái này được ạ.” Cô bé vui vẻ nói: “Vậy bà nội có muốn chọn cùng cháu không?”

“Được.”

Mộ Kiều Dung chưa từng tức giận trước mặt đứa cháu gái của mình.

Bà véo mũi cô bé đầy chiều chuộng: “Minh Trúc nhà ta muốn mua gì cũng được.”’

Tưởng Minh Trúc mỉm cười hài lòng.

Cô bé kiêu ngạo nâng cằm qua bà nội, nhìn Tống Hân Nghiên cười ranh mãnh: “Tống Hân Nghiên, cô nghe thấy chưa, cô thích gì có thể tùy ý chọn, bà nội tôi vừa giàu vừa hào phóng lắm đấy.”

Mộ Kiều Dung bị lời của đứa cháu gái nhỏ nhà mình làm cho nghẹn họng, sắc mặt không được tốt lắm  nhưng cũng không thể thể hiện ra ngoài.

Tống Hân Nghiên cố nén cười gật đầu: “Vậy mẹ cảm ơn bảo bối Minh Trúc nhé!”

“Người một nhà cả, cô không cần khách sáo đâu.” Cô nhóc hào sảng xua tay.

Tống Hân Nghiên không nhịn được cười.

Mộ Kiều Dung thì tức giận, hít thở không thông.

Ai là người một nhà với cô ta chứ!

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mộ Kiều Dung, tâm trạng Tống Hân Nghiên tốt vô cùng: “Ồ, con cũng biết chúng ta là người một nhà sao, mẹ là mẹ con, đương nhiên là phải cứu con rồi. Minh Trúc có lòng như vậy là ngoan lắm, cảm ơn con nhé.”

Mộ Kiều Dung mỉa mai châm chọc: “Giữa người lạ và người quen đương nhiên là khác biệt, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn thôi. Chuyện lần này đúng là chúng tôi nên cảm ơn cô. Cô Tống thích thứ gì thì đừng khách sáo với tôi.”

Bầu không khí trong phòng bệnh chợt trở nên ngượng ngập.

Đúng vào lúc này, Tưởng Tử Hàn đẩy cửa bước vào.

Mộ Kiều Dung hờ hững nói: “Con về đúng lúc lắm, mẹ thấy bây giờ con bận quá. Vừa bận chuyện công việc vừa bận yêu đương, con cũng không thể phân thân được. Đợi đến khi Minh Trúc ra viện, mẹ sẽ đưa nó về thủ đô.”

“Cháu không muốn.”