Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 247




CHƯƠNG 247

Mặt anh ta tái đi, vội vàng nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên rồi mới nhận điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại.

“Anh Hàn, chị dâu, trong nhà tôi còn một chút chuyện phải xử lý, không làm phiền mọi người nữa.”

Anh ta để lại một câu rồi hốt hoảng bỏ đi, nhưng đến khi nắm tay nắm cửa thì lại chợt dừng lại.

Cố Vũ Tùng quay đầu, cánh tay đang nắm tay nắm cửa vô thức siết chặt: “Anh Hàn, mặc dù chị dâu và Minh Trúc không có mối quan hệ huyết thống nhưng trong hàng nghìn hàng vạn người cũng không có mấy người có nhóm máu RH-, vậy mà bọn họ lại có duyên thành người một nhà, đây chính là duyên phận.”

Anh ta dừng lại một lát rồi lại nói: “Đứa con kia của chị dâu… tôi sẽ tiếp tục giúp anh tìm kiếm. Anh… đừng sốt ruột.”

Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Tôi không sốt ruột đâu, chuyện năm đó…. Có tìm được hay không thì cứ xem duyên phận đi vậy.”

Cố Vũ Tùng gượng cười một tiếng rồi cứng ngắc quay người lại, vội vàng bỏ đi.

Tưởng Tử Hàn chau mày như đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Vũ Tùng không về nhà mà đi thẳng tới một khách sạn gần đó.

Vừa mở cửa phòng thì một cánh tay từ trong phòng đã thò ra, kéo anh ta vào trong.

Hai người mặc áo đen từ sau cánh cửa đi ra, lập tức khống chế anh ta.

Một người trong số đó thò tay lấy điện thoại của anh ta ra, tìm phần ghi âm, ấn phát.

Đoạn đối thoại vừa rồi với Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên trong bệnh viện vang ra từ trong điện thoại.

Đoạn ghi âm phát xong, người mặc áo đen thả chiếc điện thoại xuống, một chân đá vào đầu gối của Cố Vũ Tùng.

Chân Cố Vũ Tùng mềm oặt, quỳ rạp xuống đất.

Một người trong số đó đi tới trước cửa một gian phòng được xây liền với căn phòng này, gõ cửa: “Cậu chủ.”

Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước ra.

Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, có năm sáu phần giống với Tưởng Tử Hàn.

Đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi cụp xuống, khiến vẻ tuấn tú lộ ra vài phần thâm hiểm tàn độc.

Anh ta như một sứ giả đến từ địa ngục, khiến người khác có cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Cố Vũ Tùng cắn răng nhẫn nhịn: “Anh Sâm.”

Người đến không phải là ai khác, chính là anh họ của Tưởng Tử Hàn, Tưởng Diệc Sâm.

Khác với thân phận con riêng của Tưởng Tử Hàn, anh ta là con vợ cả của nhà họ Tưởng.

Tưởng Diệc Sâm ngồi thoải mái trên chiếc ghế sofa trước mặt Cố Vũ Tùng, lấy một điếu thuốc ra nghịch trong tay.

“Làm xong xuôi rồi à?”

“Vâng.” Cố Vũ Tùng trả lời.