Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 241




CHƯƠNG 241

Tâm trạng thay đổi quá nhanh, cả hai người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Tống Hân Nghiên khẽ ho một tiếng: “Vừa rồi anh hung dữ như vậy là đang ghen hay là thực sự tức giận thế?”

Tưởng Tử Hàn dửng dưng liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Em nghĩ nhiều rồi. Anh chỉ không muốn bị nắm thóp, tự nhiên bị người khác lấy ra làm trò cười thôi.”

Tống Hân Nghiên khịt mũi một tiếng, trong lòng thì thầm nguýt anh.

Tưởng Tử Hàn làm như không nhìn thấy, bình tĩnh quay mặt đi, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Cố Vũ Tùng.

“Lập tức điều tra cho tôi xem chuyện luận văn của Tống Hân Nghiên là thế nào.”

“Tôi cũng vừa nhìn thấy chuyện này trên hot search, đang định gọi điện thoại cho anh hỏi xem chị dâu có chuyện gì đây.”

Giọng nói của Cố Vũ Tùng truyền ra khỏi điện thoại: “Chuyện này không được bình thường lắm, cảm giác như có người đứng sau cố tình đưa đẩy ấy. Chuyện đạo luận văn thế này, hàng năm không biết có bao nhiêu vụ, sao đến lượt chị dâu không những bị làm ầm ĩ mà còn nhanh chóng leo lên hot search.”

Gân xanh ở góc trán của Tưởng Tử Hàn giật giật: “Cố Vũ Tùng, bên trong đầu cậu là bã đậu đấy à? Vợ của Tưởng Tử Hàn tôi muốn tốt nghiệp mà còn phải đi đạo luận văn chắc? Hay là cậu cảm thấy với kiến thức chuyên ngành của vợ tôi thì không thể qua được?”

Ở đầu bên kia, Cố Vũ Tùng vả vào cái miệng ăn nói không biết điểm dừng của mình hai cái thật mạnh, vội vàng nịnh nọt nói chữa: “Đương nhiên là tôi không có ý này rồi. Chị dâu có thể nghiên cứu ra loại sản phẩm dưỡng da thần kỳ có thể loại xóa sẹo trừ nhăn thì việc viết luận văn này nhất định không thành vấn đề. Ý của tôi là, chuyện này nhất định đối phương đã có chuẩn bị từ trước, điều tra chắc chắn sẽ rất khó khăn. Nhưng anh và chị dâu yên tâm, cho dù có khó tới đâu đi chăng nữa, gặp phải Cố Vũ Tùng tôi thì cũng đều có thể điều tra rõ ngọn ngành mọi chuyện thôi.”

Tưởng Tử Hàn cúp điện thoại.

Anh cố tình không tránh Tống Hân Nghiên, cuộc đối thoại của hai người cô nghe không sót một chữ nào.

Thấy anh bảo vệ mình như vậy, chút tức giận còn lại trong lòng cũng biến mất không còn gì nữa.

“Chuyện luận văn, cây ngay không sợ chết đứng, em không sao chép của người khác thì tới một ngày nào đó, chân tướng mọi việc sẽ rõ ràng cả thôi. Người ngoài muốn nói thế nào thì cứ để cho bọn họ nói đi, dù sao em cũng không mất đi miếng thịt nào. Suy nghĩ duy nhất của em lúc này là quản lý công ty cho thật tốt.”

“Em định quản lý thế nào?” Tưởng Tử Hàn chau mày.

Sau khi nhận được tin tức này, anh luôn cho người chú ý đến tất cả mọi việc có liên quan tới cô.

“Giá cổ phiếu tụt giá thảm hại như vậy luôn rồi? Em định tự bù tiền của mình vào chắc?”

Tống Hân Nghiên không có tiền.

Cho dù có tiền thì cũng không thể tiêu một cách oan uổng như vậy được.

Cô nói: “Vấn đề quan trọng vẫn nằm ở chuyện luận văn. Mặc dù luận văn của Trương Bội Linh đã công bố, cũng có số liệu thí nghiệm thực tế, nhưng cô ta vẫn chưa có sản phẩm nào được đưa ra thị trường, cũng có nghĩa là không có thị trường, chỉ là nói mồm thôi, em không bị tổn hại gì cả. Hiện giờ em chỉ cần nhanh chóng đẩy sản phẩm ra thị trường thì cho dù có người muốn hại em cũng không kịp nữa.”

Cô gái nhỏ nói về sản phẩm của mình, khuôn mặt hiện rõ vẻ tự tin mà chính cô cũng không biết.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn giãn ra, ghét bỏ chọc ngoáy cô: “Cũng coi như có chút đầu óc. Đi theo anh.”

Anh kéo tay cô, dẫn cô ra khỏi cửa.