Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 221: 221: Chạm Mặt Anh





Ninh Bội mím môi không cam lòng: “Dạ Như Tuyết.

Cô ta vẫn còn là sinh viên, đang theo học ngành y, nói là lúc không có việc gì thì chơi, làm xong rồi thì không còn hứng thú nữa, biết chúng tôi làm cái này nên đưa cho tôi.

Tôi thực sự không biết cô ta ăn cắp thành quả nghiên cứu của cô Tống.

Nếu như biết trước thì tôi tuyệt đối không dám lấy đâu.

Anh John, cô Tống, xin hãy nể tình tôi cũng là người không biết chuyện đó mà tha cho tôi một lần đi.

Nếu chuyện này bị kiện, cả đời này của tôi sẽ bị hủy mất...”
Tuy rằng đã có suy đoán, nhưng khi thực sự nghe được, hai tay buông thõng bên hông của Tống Hân Nghiên vẫn vô thức siết lại.
Cô cười nhạt nói: “Nếu không có sự can thiệp của cảnh sát, người bị hủy cuộc đời chính là tôi.

Cô Ninh, cô nên giữ những lời này để nói với cảnh sát đi.

Nếu như cô đã không biết, tôi tin rằng bọn họ sẽ cân nhắc sao cho phù hợp.

Anh John, chúng ta đi thôi.”
John gật đầu, dẫn mọi người đi ra khỏi cửa phòng họp.
Tống Hân Nghiên cong môi nở nụ cười với Ninh Bội rồi kéo lấy Đường Vũ Diệp đi qua bên cạnh người cô ta.
Cửa phòng họp vừa mới đóng lại.

Hoa Uyển Dư đứng dậy tát “bốp” một cái vào mặt Ninh Bội: “Đồ vô dụng!”
Người của PL vẫn còn ở ngoài cửa, bà ta đè thấp giọng mắng.
Ninh Bội bị tát cho một cái nghiêng đầu sang một bên, trên mặt lập tức hiện lên năm dấu ngón tay.
Cô ta che mặt, rơm rớm nước mắt nói: “Tổng giám đốc Hoa, tôi thực sự không biết chuyện này, bà nhất định phải cứu tôi.”
Ninh Bội rất có mắt nhìn, biết Hoa Uyển Dư cần thể diện, chuyện này cũng là lỗi của mình nên không dám lớn tiếng.
Hoa Uyển Dư cười khẩy: “Cứu? Làm sao cứu được? Cô không thấy video cậu ba Dạ cầu hôn Tống Hân Nghiên đã treo trên hot search cả ngày này à? Chuyện nhà người khác mà cô cũng dám tham gia vào, đúng là tự tìm đường chết.”
Bà ta lạnh lùng chỉ thị cho thư ký: “Thông báo xuống bên dưới, tạm dừng tất cả công việc của Ninh Bội, tiếp nhận điều tra.”
“Vâng.” Thư ký không dám thở mạnh, vội vàng đáp.
Ninh Bội ngơ ngác ngồi bệt xuống đất.
Hoa Uyển Dư định đi, cô ta chợt hoàn hồn lại, vội vàng bò tới trước mặt Hoa Uyển Dư, ôm lấy chân bà ta mà khóc: “Tổng giám đốc Hoa, tôi nhất thời hồ đồ bị người khác lợi dụng, mong bà nể tình tôi đã dốc hết sức mình vì công ty bao năm qua, thay tôi cầu xin John đi tổng giám đốc Hoa.

Xin bà đấy, tôi làm trâu làm ngựa báo đáp bà...”
“Về rồi xử lý cô sau.” Hoa Uyển Dư thẳng chân đạp Ninh Bội ra, đuổi theo mấy người John để tiễn bọn họ ra bên ngoài.
John nhìn Hoa Uyển Dư vội vàng chạy theo sau, vẻ mặt sảng khoái, cười vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Hoa à, bà xem chuyện ầm ĩ này đi.

Trước đây tôi còn thường lấy bà ra làm tấm gương cho nhân viên công ty tôi, để bọn họ học hỏi bà đó.

Không ngờ rằng...!chậc, cũng có lúc mắt tôi bị mù.

Tuy rằng quan hệ của hai chúng ta cũng không đến nỗi nào, nhưng thân là lãnh đạo, là trụ cột của nhân viên, vào lúc này phải bảo vệ người của mình chứ, có đúng không?”
Hoa Uyển Dư không còn tinh thần phấn chấn như vừa rồi nữa, ngoài cười nhưng trong không cười ấn thang máy: “Thang máy tới rồi, tôi không tiễn thêm nữa.

Hoan nghênh tới trao đổi công việc bất cứ lúc nào.”

John dẫn mấy người Tống Hân Nghiên đi vào thang máy, chậm rãi nhắc nhở trước khi cửa thang máy đóng lại: “À đúng rồi tổng giám đốc Hoa, nhớ xin lỗi tôi trong nhóm giao lưu của những người thành công kia của chúng ta nhé.

Nhân viên của bà làm việc không tử tế, hại tôi hai ngày nay không ít lần bị cái nhóm kia chế giễu đấy.”
Cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Hoa Uyển Dư lập tức biến mất không thấy đâu nữa, sắc mặt âm trầm vô cùng.
...
Trong thang máy.
Tống Hân Nghiên và Đường Vũ Diệp không nhịn được nữa mà bật cười.
Đường Vũ Diệp vừa cười vừa lau nước mắt: “Vừa rồi có nhìn thấy không, mặt Hoa Uyển Dư đen như đáy nồi luôn rồi.”
Tống Hân Nghiên giơ dấu like với John: “Vẫn là anh John bá đạo, vô tình làm tức người.”
John cười xua tay: “Đâu có đâu có.”
Cười xong rồi, Đường Vũ Diệp nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, chân thành nói: “Hân Nghiên, hôm nay thực sự cảm ơn cô.

Người phụ nữ Ninh Bội kia đã quen thói mắt cao hơn đầu rồi, luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt chúng tôi.

Những năm qua không ít lần tôi bị cô ta chèn ép bắt nạt, hôm nay cuối cùng cũng xả giận được một lần.”
Nói gần xong, cô ấy đỏ bừng mắt chuẩn bị khóc.
John gật đầu đồng cảm: “Phụ nữ của Hoa Thắng đều đáng giận!”
Nỗi buồn của Đường Vũ Diệp bị phá vỡ, ầng ậng nước mắt cười nói: “Thắng lớn rồi! Cũng chẳng dễ dàng gì, anh John không mời chúng tôi ăn bữa cơm sao?”
“Mời chứ!”
John đồng ý với tâm trạng cực tốt.
Thang máy “tinh” một tiếng dừng lại.
Mấy người đi ra khỏi thang máy.

John vỗ vai Tống Hân Nghiên: “Vất vả cho cô rồi.

Tôi xin lỗi cô vì chuyện trước đây.

Thân là một lãnh đạo, chưa điều tra mà đã quyết định ngay như thế, đúng là không nên.

Là một ông chủ, tôi càng nên bảo vệ người của mình bất cứ lúc nào, không nên nghi ngờ nhân viên của mình.”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ lùi về sau một bước: “Haiz, lời xin lỗi của ông chủ khiến lòng người hoảng hốt đó.

Vẫn nên thôi đi, cứ mời cơm là được.

Vừa có ý nghĩa lại vừa thiết thực.”
John bật cười vui vẻ: “Không thành vấn đề.

Trà chiều trong một tháng tới của bộ phận nghiên cứu các cô do tôi mời cũng không vấn đề gì hết.”
Ba người đi ra bên ngoài, vừa đi tới đại sảnh.
Chợt có một đống người đúng lúc đi vào cửa, đi về phía một tòa văn phòng.
Tống Hân Nghiên vừa nhìn đã thấy Tưởng Tử Hàn đi đằng trước.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên lập tức cứng đờ.
Tưởng Tử Hàn hơi dừng lại, đang định cất lời.
Thì Tống Hân Nghiên đã khinh khỉnh liếc nhìn anh, bước theo sau John và Đường Vũ Diệp đi ngang qua bên cạnh anh như thể không có ai ở đó.
Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, ánh mắt không khỏi dõi theo cô ra tới tận cửa.
Cấp dưới đi theo sau Tưởng Tử Hàn không hiểu có chuyện gì: “Tổng giám đốc Tưởng? Có vấn đề gì sao?”
Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, đánh mắt về rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hiệu suất làm việc của Chúc Minh Đức cực cao, anh vừa tới văn phong là anh ta đã gõ cửa đi vào: “Mợ...!cô Tống hiện đang làm việc ở PL, hôm nay đi cùng tổng giám đốc PL tới Hoa Thắng để trao đổi công việc.

Tưởng Tử Hàn cười khẩy một tiếng: “Cô ấy là một người mới vào làm, vừa vào công ty đã được tổng giám đốc tự mình dẫn đi khắp nơi trao đổi như thế rồi, khả năng hòa nhập cũng kinh đấy.”
Chúc Minh Đức cụp mắt xuống, lặng lẽ đánh giá sắc mặt ông chủ nhà mình.
Thấy anh không hề khó chịu, lúc này mới thận trọng hỏi: “Lần hợp tác sắp tới của chúng ta và PL...!vẫn tiếp tục chứ ạ?”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc anh ta một cái, im lặng vài giây rồi mới ra lệnh: “Ném tất cả những dự án có liên quan trong tay cho PL.

Chỉ đích danh Tống Hân Nghiên phụ trách! Nếu như không làm được thì cút đi.”
Chúc Minh Đức không biết câu cút đi này là chỉ mình hay chỉ PL, thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng đáp: “Vâng!”
...
Để chúc mừng sự chiến thắng ngày hôm nay, John đã đặc biệt tìm một nhà hàng trông đắt tiền mời Tống Hân Nghiên và Đường Vũ Diệp ăn cơm.
Anh ta nâng ly rượu lên: “Tiểu Tống, hoan nghênh gia nhập đại gia đình PL.

Trận hôm nay đánh rất đẹp.

Không ngờ rằng các bạn trẻ như cô giờ đều mưu mô như vậy.”
John là người nước ngoài, rất nhiều lúc thích dùng từ lung tung.
Đường Vũ Diệp không nhịn được cười: “Anh John, từ mưu mô này không được dùng như vậy đâu.”
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nói: “Thực ra đây chỉ là chuyện nhỏ.

Những chứng cứ kia cũng không phải tôi cố ý giữ lại, chỉ là trước đây từng bị hại nên đã hình thành thói quen.

Hơn nữa...”
Cô mỉm cười: “Nhìn dáng vẻ hôm nay của Ninh Bội, chắc cũng thực sự không biết, có lẽ bị người khác lừa gạt gài bẫy.”
Mà người lừa gạt gài bẫy cô ta hẳn là Dạ Như Tuyết kia!
“Đừng nhắc tới mấy người đáng ghét kia nữa, ảnh hưởng đến khẩu vị.” Đường Vũ Diệp cầm ly rượu lên nói: “Anh John, tôi mời anh.”
John cầm ly: “Nên ăn mừng thôi, ban nãy tôi vừa nhận được tin, sau khi chúng ta rời khỏi Hoa Thắng, bên phía Tưởng Thị đưa cho chúng ta mấy đơn rất lớn.”.