Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1321




CHƯƠNG 1321

Tống Thanh Hoa cười nhạt: “Không phải trong lòng cậu biết rõ rồi sao? Tôi đã từng nói với cậu lúc ở nước M rồi, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ bảo đảm Tống Hân Nghiên bình an không phải chịu tội, cùng lắm thì ở trong đó một thời gian rồi sẽ được thả ra. Nhưng nếu như cậu không đồng ý…”

Bà ta xòe hai tay: “Vậy thì tôi không giúp được chuyện này đâu, cửa ở kia, cậu cứ thoải mái.”

Tống Dương Minh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa lạnh lùng nhìn Tống Thanh Hoa đăm đăm.

“Thay đổi điều kiện khác đi!” Anh kìm nén nói: “Tôi đã xuất ngũ lâu rồi, đừng nói bây giờ tôi không biết gì, cho dù tôi còn ở trong quân đội, biết được rất nhiều tin tức nội bộ thì tôi cũng sẽ không bao giờ bán đứng đồng đội, bán bí mật quốc gia, làm quân b án nước!”

Tống Dương Minh đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, tôi tin rằng Hân Nghiên sẽ không để tôi dùng cách này đổi tự do của em ấy!”

Nói xong, anh xoay người định đi.

Đi được hai bước vẫn cảm thấy lửa giận trong lòng không đè nén được, Tống Dương Minh lại sải bước trở về.

Anh chống hai tay lên bàn làm việc của Tống Thanh Hoa, nhìn xuống bà ta từ trên cao.

“Cô, bà cũng là người nước Z, tại sao phải làm quân b án nước như thế?”

Cơn tức vốn sắp bùng nổ, cuối cùng lại được thay thế bằng một câu đơn giản chứa đựng đau thương.

Hai cô cháu bốn mắt nhìn nhau lần nữa, tia lửa vô hình b ắn ra bốn phía.

Con ngươi Tống Thanh Hoa bỗng co rụt lại, bà ta đột nhiên đứng phắt lên, tát mạnh vào mặt Tống Dương Minh.

“Chát!”

Khuôn mặt Tống Dương Minh bị đánh lệch qua một bên.

Răng cắn vào thịt mềm trong miệng, mùi máu tươi lập tức tràn ra khắp nơi.

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn anh đăm đăm: “Tống Dương Minh, mẹ nó cậu đừng có mặt mày sáng sủa tuấn tú mà mở miệng là vô duyên vô cớ vu khống người khác. Nếu không phải nể mặt cậu là cháu ruột của tôi, tôi đã xử cậu từ lâu rồi!”

Đầu lưỡi Tống Dương Minh chạm vào nơi bị cắn rách.

Máu tươi tanh mặn chảy vào miệng, mang đến cảm giác hơi buồn nôn, nhưng nhiều hơn chính là sự khó chịu.

Anh cười tự giễu, quả nhiên vẫn là mình quá vô dụng!

Tống Dương Minh từ từ đứng thẳng người dậy, trong đôi mắt trầm tĩnh đè nén lửa giận.

Anh nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Hoa rồi xoay người, mang theo sự chán nản và khuất nhục, bước ra ngoài không chút do dự.

Bệnh viện.

Sở Thu Khánh thét toáng lên rồi tỉnh lại.

Lúc nhìn thấy phòng bệnh trắng xanh và Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh giường bệnh, cô ta nhào vào lòng Tưởng Tử Hàn òa khóc nức nở.

“Tử Hàn… Em còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa… Em sợ lắm… Em tưởng là em sẽ chết…”

Cô ta điên cuồng khóc lóc, cả người run rẩy không thể nào kiểm soát được.