Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1282




CHƯƠNG 1282

Chuyện của PL không cần cô phải nhọc lòng nữa, Tống Hân Nghiên thả lỏng tâm trạng, sau khi tan làm thì đến thẳng bệnh viện nhi khoa.

Cô sợ sẽ chạm mặt với mấy người Mộ Kiều Dung nên đội mũ đeo khẩu trang lên, cẩn thận tới gần.

Nghe ngóng trước cửa ra vào, sau khi chắc chắn không có ai, lúc này cô mới đẩy cửa ra bước vào.

Trong phòng bệnh trống rỗng, giường gối cũng gọn gàng, không hề có tí lộn xộn nào cả, hoàn toàn không giống như có người ở đây.

Tống Hân Nghiên thấy hơi thất vọng: “Xuất viện rồi sao?”

Cô ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua y tá, cô hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn bước tới: “Cho tôi hỏi chút, bệnh nhân phòng Vip 8 đã xuất viện rồi ạ?”

Tất cả phòng bệnh trên tầng này đều là phòng Vip, người ở đây không phải đại gia thì cũng là cực giàu.

Y tá vừa nghe đã biết ngay là ai: “Tưởng Minh Trúc ư? Vẫn chưa.”

Cô ấy ngẩng đầu: “Cô là gì của bệnh nhân? Đến thăm bệnh sao?”

“Tôi…”

“Tống Hân Nghiên!”

Tống Hân Nghiên đang định trả lời thì sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo.

Tống Hân Nghiên xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì một bóng dáng nho nhỏ mặc quần áo bệnh nhân đã nhào vào trong lòng cô.

Cô vội giữ người lại, cưng chiều nói: “Từ từ thôi con.”

Tưởng Minh Trúc cười khanh khách: “Cuối cùng mẹ cũng nhớ đến gặp con rồi, con còn tưởng mẹ quên mất con luôn rồi chứ.”

Trên người cô nhóc mềm mềm thơm thơm, thoảng mũi sữa đặc trưng lẫn với mùi thuốc.

Đôi mắt Tống Hân Nghiên ửng đỏ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn: “Có đỡ hơn chút nào không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, khỏe mạnh lắm đấy.”

Tưởng Minh Trúc nắm chặt nắm đấm cho cô xem cơ bắp.

Nhưng trên cánh tay nhỏ mềm bụp đầy sữa kia thì có thể nhìn ra được gì chứ.

Cô nhóc có hơi thất vọng nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, đôi mắt to tròn lanh lợi đảo một vòng, đổi bị động sang chủ động: “Mẹ có thấy ngượng không thế, lớn tướng vậy rồi mà cứ hở tí lại đỏ mắt khóc nhè.”

Tống Hân Nghiên đè ép sự chua xót xuống, cười nói: “Đâu có khóc. Người lớn sẽ không khóc đâu, là do vừa nãy có hạt cát bay vào trong mắt mẹ thôi.”

Mẹ xạo!

Cô nhóc khéo hiểu lòng người nên không vạch trần cô.

Cô bé nắm tay cô đi về phòng bệnh, sẵn tiện giải thích tại sao vừa nãy mình không ở trong phòng: “Ban nãy con vừa mới đi làm kiểm tra, chú bác sĩ nói, đợi thêm mấy ngày nữa là con có thể xuất viện được rồi.”

Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đầy chờ mong: “Tống Hân Nghiên, tới lúc con xuất viện mẹ sẽ tới đón con chứ?”

Chắc là không được rồi.

Tống Hân Nghiên tự nhủ trong lòng, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn đầy chờ mong của cô bé, cô không thể mở miệng nói câu từ chối được.