Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1271




CHƯƠNG 1271

Vây là…

Ngọn nguồn của chuyện này đã rõ ràng.

Tống Hân Nghiên nắm chặt bức ảnh: “Sau khi dung dịch gốc của chúng tôi đến cửa hải quan thì đã bị Tống Thanh Hoa sắp xếp người đến động tay động chân phía trong sao?”

Nghe rất có lý.

Dung dịch gốc từ tổng công ty không có vấn đề gì cả, hải quan kiểm tra cũng không có vấn đề gì hết.

Nhưng từ phía hải quan đến nhà kho rồi về đến nhà máy của mình lại có vấn đề.

Nếu như vấn đề nằm ở lúc sau khi hải quan đã kiểm tra, trước thời điểm bọn họ nhận được hóa đơn nhận hàng này…

Dạ Vũ Đình không trả lời, dửng dưng như thường, nói: “Trong tay anh còn có những hình khác nữa, cho dù chưa thể lật đổi được Tống Thanh Hoa nhưng có những chứng cứ này, ít nhất cũng đưa Lưu Thái ở tù đến mục xương.”

Anh ta dừng lại, quay đầu lại nhìn Tống Hân Nghiên, không nói gì tiếp.

Tống Hân Nghiên không ngốc, cảnh giác nheo mắt lại: “Tại sao anh lại có những thứ này?”

“Ghét một người mà thôi!”

Dạ Vũ Đình không hề che giấu sự bất mãn và căm ghét của mình với Tống Thanh Hoa: “Anh không muốn lúc nào cũng bị người ta chỉ đạo, càng không muốn lúc nào cũng bị người khác kiềm chế. Huống chi, Tống Thanh Hoa còn kiềm chế cả nhà họ Dạ! … Anh đã sớm cho người theo dõi bà ta và người bên cạnh của bà ta, đó cũng là lý do vì sao anh biết quan hệ của cô ta với Tưởng Diệc Sâm.”

Tống Hân Nghiên không tin vô duyên vô cớ lại có chuyện tốt như vậy được, nói thẳng: “Điều kiện của anh là gì?”

Sự căm ghét trong ánh mắt của Dạ Vũ Đình tản bớt, thay vào đó là nỗi u buồn và thâm tình.

“Hân Nghiên, nếu như anh nói anh chỉ muốn giúp em thôi, em có tin không?”

Anh ta nắm lấy tay của Tống Hân Nghiên.

Tay Tống Hân Nghiên vội co rụt lại về phía sau, tránh thoát.

Ánh mắt Dạ Vũ Đình thoáng qua vẻ ảm đạm, tự giễu nói: “Anh biết rằng bây giờ dù anh có nói anh thích em đi chăng nữa, em cũng sẽ không tin tưởng anh.”

Anh ta thở dài: “Nếu đã không tin, vậy anh sẽ không nói nữa. Nói thêm nữa cũng có ích gì đâu.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên nhoáng qua vẻ u tối sắc lạnh.

Cô lạnh lùng nhìn bức hình trong tay: “Dạ Vũ Đình, nếu như anh có thể đưa kẻ chủ mưu vụ nổ kia ra trước công lý, nợ máu phải trả bằng máu thì tôi sẽ đồng ý không nói đến chuyện ly hôn với anh nữa. Anh muốn diễn vợ chồng thương yêu nhau thế nào thì tôi sẽ cùng anh diễn thế ấy, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, diễn trong phạm vi thì tôi sẽ không từ chối!”

Dạ Vũ Đình ra vẻ thoáng ngạc nhiên.

Nhưng mà cũng chỉ nháy mắt mà thôi, nhanh đến nỗi Tống Hân Nghiên chẳng thể phát hiện ra.

Anh ta lại lắc đầu, vừa thâm tình lại vừa buồn bã: “Sao em lại không hiểu rằng anh không hề muốn cái diễn xuất đó. Từ đầu đến cuối anh chỉ mong em thật lòng với anh. Anh mong tình cảm thật lòng từ em, cùng em thật lòng sống bên nhau…”

“Vậy thì xin lỗi anh.”