Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1266




CHƯƠNG 1266

Gương mặt Cố Vũ Tùng vốn đã nghiêm nghị nay lại càng lạnh lùng hơn.

Anh ta cướp chìa khóa xe từ tay Lục Minh Hạo rồi mở cửa lên xe: “Thích hóng hớt thế sao không đi làm phóng viên đi?”

Lục Minh Hạo ngoan ngoãn cười: “Cấp dưới tôi làm phóng viên đầy ra đó. Hây dà, thì cậu cứ nói có để ý cô gái kia không đi? Nam chưa cưới nữ chưa gả, đã để ý người ta thì hốt lẹ đi chứ, sợ cái gì.”

“Nhiều chuyện!”

Cố Vũ Tùng làm mặt lạnh: “Tôi có để ý ai cũng không để ý bà chằn lửa đó đâu.”

“Chậc!”

Lục Minh Hạo tặc lưỡi: “Bà chằn chỗ nào? Nhìn hiền hiền ngoan ngoãn thế mà. Nhưng mà đúng là miệng lưỡi ghê thật, còn nghĩa khí nữa. Cũng được đấy nha…”

Cố Vũ Tùng lườm cậu ta, thẳng tay đóng sầm cửa lại rồi ngồi vào trong xe: “Bớt hóng hớt lại đi! Có hóng hớt cũng chả liên quan gì tới cậu đâu!”

Anh ta giẫm ga phóng xe đi một lèo.

“Ơ kìa!” Lục Minh Hạo kêu lên: “Tôi vẫn chưa lên xe mà!”

Xe Cố Vũ Tùng đã mất hút từ lâu.

“Hì!” Lục Minh Hạo khẽ cười: “Thú vị ghê.”

Bệnh viện.

Trong phòng bệnh khoa nhi, Tưởng Minh Trúc uể oải tỉnh dậy.

Tưởng Tử Hàn nhờ người mang bát cháo nhỏ phòng sẵn đến, thổi cho nguội rồi đút cô bé ăn.

Cô nhóc đã tái cả mặt nhưng vẫn lạnh lùng quay đầu đi, không chịu há miệng.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Tưởng Minh Trúc, đừng bướng, không ăn chút gì thì dạ dày con không chịu nổi đâu.”

“Ăn kinh bỏ xừ.”

Cô nhóc chau mày chê bai: “Con muốn ăn cháo trắng Tống Hân Nghiên làm cơ.”

Mặt Tưởng Tử Hàn tức thì đen như mực, cảm thấy tức không chịu nổi.

Nhưng thấy gương mặt nhỏ bé không có chút máu nào của con gái, anh đành cố ghìm cơn tức giận xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đây là cháo do khách sạn năm sao của chú Tô đưa tới đấy, không có chỗ nào nấu ngon hơn đâu. Mà con cũng đang bị bệnh, chỉ được ăn cái này thôi.”

Cô nhóc vẫn quay mặt sang một bên, không thèm nhìn anh lấy cái nào.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt, cơn tức giận cứ trồi lên rồi lại lặn xuống: “Khi nào con khỏe lại thì muốn ăn gì cũng được, muốn ai nấu cũng được, dù ai nấu cho con thì ba cũng… không ngăn cản!”

Ba chữ cuối nói là nặn ra từ kẽ răng cũng không ngoa.

“Xùy!”

Tưởng Minh Trúc quay đầu nhìn anh, khịt mũi khinh thường: “Đừng có xem con là con nít ba tuổi.”

Nói xong, cô nhóc bỗng hơi tủi thân, suy sụp: “Lão Tưởng, đừng gạt con nữa, con biết con hết đường cứu rồi.”