Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1213




CHƯƠNG 1213

Tưởng Diệc Sâm suýt chút bị dọa cho chết khiếp, sắc mặt trắng bệch: “Tôi vẫn đang lái xe đấy!”

Tống Thanh Hoa lại bật cười ha ha, vẻ mặt đầy điên cuồng: “Tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì. Dù có chết thì cũng có tôi chết cùng cậu cơ mà.”

Sống lưng Tưởng Diệc Sâm toát mồ hôi lạnh, hô hấp đột nhiên loạn lên.

Tưởng Thị.

Tưởng Tử Hàn từ phòng họp trở về văn phòng.

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Cố Vũ Tùng và Cung Hàn Tuấn đang ngồi thoải mái ở chỗ tiếp khách trong văn phòng anh.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Hai người tới đây làm gì?”

Anh đi tới ngồi xuống bàn làm việc.

Cố Vũ Tùng ra hiệu với Cung Hàn Tuấn.

Cung Hàn Tuấn thở dài cam chịu, đứng dậy bước về phía bàn làm việc: “Không phải cậu hẹn tôi tới đây, nói rằng gần đây cậu ngủ không ngon, muốn tôi khám cho cậu hay sao?”

Tưởng Tử Hàn ngẫm một cái là biết chắc chắn đám Cố Vũ Tùng giở trò.

Anh sầm mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng: “Các cậu thực sự coi tôi là bệnh nhân đấy à?”

Ánh mắt chuyển sang Cung Hàn Tuấn: “Theo cậu thấy thì tôi đang mắc bệnh tâm thần chứ gì! Hay là người có khả năng mắc bệnh tâm thần?”

Cung Hàn Tuấn cũng quay đầu trừng Cố Vũ Tùng.

Tất cả đều là ý tưởng tầm bậy của cái tên này.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng: “Lần sau trước khi nói dối thì hãy ôn tập cho kỹ trước đã, cho dù có không tôn trọng chỉ số thông minh của tôi thì cũng phải tôn trọng chức vụ của tôi chứ.”

Nói đến đây, anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Các cậu là bác sĩ, tôi cũng vậy!”

Cung Hàn Tuấn nói nghiêm túc: “Cậu cũng biết ngoài là nhà thôi miên ra tôi cũng là một bác sĩ tâm lý có danh tiếng. Chúng tôi thực sự chỉ đang quan tâm cậu thôi. Cậu ngủ không ngon hay có những suy nghĩ khác thì đều có thể kể với tôi. Con người tôi không giỏi cái gì, nhưng nói chuyện với người khác vẫn có thể khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Đây là sự quan tâm của bạn bè.”

“Đúng đấy anh Hàn, Cung Hàn Tuấn thực sự không có ý gì khác cả.”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Trước khi tôi nổi giận thì cút ra ngoài mau!”

“Anh Hàn…”

Cố Vũ Tùng bất lực: “Được rồi, vậy em nói thật nhé. Anh Hàn, lẽ nào anh không cảm thấy trí nhớ của anh thực sự có vấn đề sao? Tai nạn khiến đầu óc anh bị tổn thương nặng nề, anh bị mất một phần ký ức. Em gọi Cung Hàn Tuấn đến đây là muốn dùng thôi miên để xem liệu có thể giúp anh khôi phục lại phần ký ức đó hay không.”

“Đủ rồi!”

Tưởng Tử Hàn gằn giọng: “Các cậu còn muốn coi tôi như khỉ đến bao giờ nữa đây!”

Anh đứng dậy “vút” một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Vũ Tùng: “Mất trí nhớ? Cậu lại định nói rằng tôi và Tống Hân Nghiên từng có quá khứ với nhau, hôn nhân với Sở Thu Khánh là do tôi tưởng tượng ra chứ gì?”

Vừa nghĩ đến người phụ nữ kia, cơn tức giận trong lồ ng ngực Tưởng Tử Hàn suýt chút nữa thì mất kiểm soát: “Cút ra ngoài! Nếu sau này còn muốn làm anh em thì đừng để tôi nghe thấy bất cứ điều gì về người phụ nữ kia từ các cậu nữa, cũng đừng nhắc đến chuyện mất trí nhớ trước mặt tôi! Khốn nạn! Tôi còn chưa già đến mức mắc bệnh đãng trí tuổi già đâu, tôi biết rõ mình như thế nào!”