Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1211




CHƯƠNG 1211

Sau khi mẫu tóc được đưa vào khoa giám định, cô vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa, nhìn bên trong làm xét nghiệm qua vách kính, cứ thế đứng hơn ba tiếng đồng hồ.

Trước khi có kết quả, Tống Dương Minh cũng chạy tới đây.

Hai người nhìn vào cột kết quả xét nghiệm cuối cùng điền kết luận không khớp, đứng đối diện nhau im lặng một hồi lâu.

“Hân Nghiên…” Tống Dương Minh lo lắng phá vỡ sự im lặng.

“Ha ha…” Tống Hân Nghiên cười khẽ một tiếng, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Anh, em không sao đâu. Đây vốn dĩ chỉ là suy đoán lung tung của em thôi, không phải kết quả cũng không có gì bất ngờ sao? Trên đời này, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ…”

Tống Dương Minh lại không biết phải nói gì.

Bàn tay to lớn của anh ấy đặt lên đầu em gái vỗ về an ủi: “Ngày đó sẽ đến, nhất định em sẽ tìm được con của mình thôi.”

Tống Hân Nghiên thở ra một hơi dài, nụ cười trở nên chua xót: “Em biết. Thực ra chuyện hôm nay… vẫn là bản thân em quá nôn nóng, vừa nghĩ tới đã làm ngay. Thôi vậy…”

“Xoẹt!”

Kết quả xét nghiệm bị cô xé làm hai, vứt vào trong thùng rác.

Tống Thanh Hoa từ nước ngoài trở về, vừa tới sân bay đã nhận được một cuộc gọi.

Sau khi nghe đối phương nói xong, mặt bà ta tối sầm ngay lập tức, cất điện thoại rồi đi theo hướng đã định.

Một chiếc xe lái tới dừng trước mặt bà ta.

Tống Thanh Hoa sầm mặt bước lên xe.

Người lái xe là Tưởng Diệc Sâm.

Không đợi Tống Thanh Hoa ngồi vững, anh ta đã đạp xuống chân ga.

Chiếc xe “vút” một tiếng vọt đi.

Sắc mặt Tống Thanh Hoa lạnh lùng âm trầm, quay đầu sang hung dữ hỏi: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để Tống Hân Nghiên nghi ngờ thân phận của Tưởng Minh Triết?”

Tưởng Diệc Sâm bực bội nhíu mày lại: “Tôi còn đang định hỏi bà đây. Rốt cuộc bà đã nói gì với Tống Hân Nghiên vậy? Vậy mà để cô ta bắt đầu nghi ngờ thân thế của Minh Triết!”

Tống Thanh Hoa sững sờ một lúc, lửa giận trong lòng càng thêm dữ dội: “Tôi thì nói gì với cô ta được? Tôi là loại người ngu ngốc đến mức tung ra con át chủ bài với cô ta à?”

Tưởng Diệc Sâm cũng sững sờ: “Nếu không phải tại bà thì sao cô ta lại nghi ngờ chứ?”

Tống Thanh Hoa cau đầu lông mày lạnh lùng: “Sao mà tôi biết được! Chắc chắn không phải tôi khiến cô ta nghi ngờ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi biết rất rõ ràng. Thằng bé là con át chủ bài cuối cùng trong tay chúng ta, tôi không thể để nó bị lộ nhanh như vậy được.”

Nói thật, Tưởng Diệc Sâm chẳng hề tin những lời lẽ đanh thép này của Tống Thanh Hoa.

Dù sao thì hai người bọn họ mỗi người một ý xấu, cũng không phải không thể lợi dụng lẫn nhau.

Hơn nữa, thân phận của Tưởng Minh Triết mới là vũ khí cuối cùng đối với anh ta, là vũ khí cuối cùng để có được Tưởng Thị.

Mà Tưởng Thị lại chẳng là cái thá gì đối với mụ điên Tống Thanh Hoa này cả!

Trong xe im lặng.