Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1207




CHƯƠNG 1207

Khương Thu Mộc đang đắp mặt nạ ngồi xem TV ở phòng khách.

Thấy Tống Hân Nghiên đi vào, cô ấy kinh ngạc nói: “Không phải ra ngoài gặp hai nhóc kia ư, sao lại về sớm thế?”

Biểu cảm của Tống Hân Nghiên hơi hốt hoảng, ngơ ngác bỏ túi xách xuống rồi ngồi cạnh Khương Thu Mộc.

“Này! Tống Hân Nghiên, cậu sao thế?”

Khương Thu Mộc quơ tay trước mặt Tống Hân Nghiên, hỏi cô.

Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại: “Đầu Gỗ, tớ có một suy đoán rất chấn động, cậu nói xem, nếu Tưởng Minh Triết là một trong những đứa con thất lạc của tớ, vậy tớ…”

Một chuyện viển vông như thế mà cô cũng dám nghĩ cho được.

Khương Thu Mộc im lặng ngả người lại sô pha, cho rằng Tống Hân Nghiên khác thường như vậy là do nghĩ đến hai đứa con thất lạc của mình.

Cô ấy ủ rũ xoa đầu bạn thân: “Cục cưng à, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu cậu có duyên với hai đứa bé thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được chúng thôi. Huống chi, lúc trước Tống Thanh Hoa đưa cho cậu hai cọng tóc không phải đã chứng minh hai đứa trẻ vẫn còn sống ở đâu đó trên thế giới này ư? Chỉ cần chúng ta theo dõi Tống Thanh Hoa sát sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm thấy bọn trẻ.”

“Không đâu.”

Tống Hân Nghiên chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ của mình cho rõ ràng, ôm chiếc gối vào trong ngực rồi nghiêm túc nói: “Lúc trước Dạ Vũ Đình nói với tớ Tống Thanh Hoa và Tưởng Diệc Sâm có hành vi tằng tịu nhập nhằng với nhau. Hôm nay tớ thử dò hỏi Tưởng Minh Triết, cậu nhóc đó không hề có mẹ. Thậm chí trước khi trở về nhà họ Tưởng, nó còn chưa từng gặp Tưởng Diệc Sâm.”

Cô nắm chặt tay Khương Thu Mộc, kích động nói: “Đầu Gỗ, cậu nghĩ thử đi, nếu Tưởng Minh Triết thật sự là con của Tưởng Diệc Sâm, cho dù là con riêng thì cũng chẳng có chuyện Tưởng Diệc Sâm không nuôi nổi thằng bé, càng không có chuyện không thể chịu trách nhiệm với thằng bé. Vậy tại sao trong suốt ngần ấy năm, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt con mình chứ?”

Khương Thu Mộc thử suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của Tống Hân Nghiên, lại phát hiện thật sự nghĩ thông được.

“Ôi đệch!”

Cô ấy bật thẳng người dậy, chấn động đến mức mặt nạ trên mặt rớt xuống: “Phân tích của cậu thật sự có khả năng đấy!”

Khương Thu Mộc cũng kích động theo: “Chuyện này dễ thôi, cậu và Tưởng Minh Triết cùng đi giám định DNA ngay, không phải mọi chân tướng sẽ rõ ràng hay sao.”

Tống Hân Nghiên ảo não: “Tớ cũng tính vậy, ban đầu cũng muốn hành động ngay rồi, nhưng lại bị bảo mẫu của thằng bé dẫn đi.”

“Chẳng phải các cậu ăn cơm cùng nhau à? Chiếc đũa thằng bé đã dùng cũng được mà.”

Tống Hân Nghiên ngơ ngác.

Đúng vậy, tại sao khi đó cô không nghĩ đến chứ?

Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu: “Không được, tớ không thể bí mật làm thế được. Tưởng Minh Triết thật lòng quý mến tớ, tớ không thể làm tổn thương một đứa bé thuần khiết như vậy. Mặc dù tớ muốn giám định DNA nhưng tớ sẽ nói cho thằng bé biết, để thằng bé lựa chọn phối hợp hay không.”

Khương Thu Mộc không giải thích được cảm giác vừa rối ren lại phức tạp này. Cô ấy thử suy nghĩ, hình như Tống Hân Nghiên làm thế cũng không sai.