Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1197




CHƯƠNG 1197

Cô không hề giống với những người mà anh ta đã từng tiếp xúc ở nước Z.

Những tên đó đều là một đám mưu mô, xảo quyệt, chẳng khác gì đám cáo già.

John vui tươi hớn hở mà cười: “Cô cũng thẳng thắn quá đấy, nhưng tôi thích.”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc đã bị người nào đó thô lỗ đẩy ra.

“Đúng là miệng lưỡi trơn tru, chỉ toàn nói lời ngon ngọt, quả nhiên rất biết dỗ dành người khác mà! Tống Hân Nghiên, cô sinh ra là để chuyên đi lừa đàn ông, quyến rũ đàn ông có đúng không hả!”

Không mời mà tới vốn dĩ đã khiến John bực rồi.

Nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, rồi lại nghe thấy câu nói của người đó, anh ta không còn cảm xúc nào khác nữa.

Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt.

Bây giờ anh đã chán ghét cô đủ nhiều rồi, cô không muốn tăng thêm thứ cảm xúc phản cảm ấy nữa.

Cô không thèm chấp nhặt với anh, cứ để mặc anh như thế, chỉ thờ ơ cười: “Đàn ông thông minh giống tổng giám đốc Tưởng đây còn sợ bị người khác lừa hay sao?”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lập tức lạnh băng, cười mỉa: “Dù thông minh cũng không chống lại được da mặt dày của cô!”

“Ha!”

Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhướng mày nói: “Xem tổng giám đốc Tưởng nói kìa, dù da mặt dày đến mấy, nếu đám đàn ông các anh ý chí kiên định thì cũng không chọc nổi đâu. Rõ ràng là lập trường của mình không vững lại còn trách hoa dại bên ngoài quá thơm à.”

Hai câu nói vừa ra khỏi miệng, mùi thuốc súng tàn sát lẫn nhau lập tức tràn ngập trong phòng làm việc.

John rất tinh ý, biết rõ nếu cứ tiếp tục thì thể nào mình cũng ngồi không trúng đạn, vậy là bèn nhân cơ hội hai người đang đối chọi gay gắt mà từ sau bàn làm việc lén chuồn ra ngoài, đi về phía cửa.

Mới đi được một nửa thì ánh mắt lạnh như băng của Tưởng Tử Hàn đã đột nhiên bắn về phía anh ta, nghiến răng nói: “John, anh lập tức sa thải người phụ nữ này cho tôi, đá cô ta khỏi công ty!”

John thầm kêu khổ trong lòng: “Anh làm vậy là làm khó tôi đấy. Dù thế nào thì Hân Nghiên cũng là…”

“Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Chuyện này không liên quan đến việc có chịu trách nhiệm hay không.” Vẻ mặt John đau khổ thở dài: “Vô duyên vô cớ, anh bảo tôi sa thải một nhân viên chăm chỉ, mẫu mực như thế này kiểu gì? Dù sao anh cũng phải cho tôi một lý do để tôi biết nguyên nhân sa thải là gì đã chứ?”

Tưởng Tử Hàn tức giận bừng bừng: “Cô ta quyến rũ tôi, phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi.”

John: “…”

Anh ta cạn lời nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lại quay qua nhìn Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn tức đến mức sùi bọt mép: “Hạng phụ nữ thế này, giới hạn đạo đức thấp đến mức âm điểm, mưu mô xảo trá không thước nào đo nổi, anh giữ cô ta lại thì cũng chỉ làm bẩn hình tượng của công ty anh mà thôi…”

Ý chế giễu, sỉ nhục người khác lộ rõ trong lời nói khiến John nghe thấy mà kinh hãi không thôi.

Anh ta không biết người anh em này của mình lại có thể thốt ra những lời như vậy!

Hồi lâu sau, John mới ngơ ngác mà khép cái cằm suýt rơi xuống đất của mình lại: “Hình như người anh nói tới và người mà tôi biết… không phải cùng một người?”

Tống Hân Nghiên mà anh ta biết là một người thông minh, có năng lực, quyết đoán, giỏi giang.